Tạ Ngạn Phỉ nói: “Được, cứ theo dõi hắn ta là được, nếu hắn ta dám làm gì, thì bắt tại trận. Ta cảm thấy hắn ta đang yên đang lành lại đi theo đoàn sứ thần đến sớm, chắc chắn không có ý tốt gì.”
Bùi Hoằng như thể rất hiền hòa, đáp ứng từng điều một, chỉ là khi Tạ Ngạn Phỉ định đứng dậy tiếp tục đọc sách thì hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay y. Tạ Ngạn Phỉ hơi sững người, quay đầu lại: “Thế tử?”
Bùi Hoằng ngồi ngược sáng, còn Tạ Ngạn Phỉ thì đang đứng, từ góc độ của y chỉ thấy được hàng mi cụp xuống của Thế tử, không thể thấy rõ biểu cảm: “Vậy vương gia có từng thấy trước điều gì về ta không?”
“Về Thế tử sao?” Tạ Ngạn Phỉ dứt khoát ngồi xổm xuống, nằm lên đầu gối Bùi Hoằng.
Có vẻ Bùi Hoằng không ngờ y lại đột nhiên như vậy, sắc mặt trong chốc lát trở nên cứng đờ, nhưng nhanh chóng che giấu, ngẩng đầu lên liền đối diện với gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Ngạn Phỉ.
Một người cúi đầu, một người nằm trên đầu gối nhìn lên, khoảng cách gần đến mức chỉ cần Bùi Hoằng đưa tay ra là có thể chạm vào mắt mày người kia – sống động, chân thực, có thể chạm tới, không phải là những giấc mộng đẹp trong vô số đêm khuya tỉnh giấc, tỉnh dậy rồi chỉ còn lại cung điện trống trải cô đơn.
Dài đằng đẵng, cô tịch, đau khổ đến tuyệt vọng. Chỉ cần nghĩ đến việc y có thể đã chết, mà là chết vì hắn, tất cả dường như đổ sụp trước mắt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT