“Ngươi nói!” Vệ Bàng khẽ rít lên, giọng nói trong họng giống như tiếng thú hoang lồng lộn, phát ra giữa cơn giãy giụa đầy đau đớn.
Liễu Phiêu Phiêu hít một hơi dài, thở hổn hển, cơn ho dữ dội làm mắt nàng đỏ hoe, những giây phút tăm tối trước mắt dần tan biến, ánh sáng lại trở về. Đôi mắt nàng đã trợn trắng lên, phải qua một hồi lâu mới có thể hồi phục phần nào.
Nàng như chợt nhận ra điều gì, cười khẩy, khẽ nói với Vệ Bàng: “Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi biết lý do.”
“Bởi vì ngươi là kẻ bạc tình vô nghĩa, ngươi ích kỷ, vô tình, lạnh lùng. Ngươi nghĩ rằng việc Vệ Gia, Vệ Nghi và cả Ân Âm trở nên như thế này là do ta sao? Không, không phải vậy. Bọn họ trở thành thế này là vì chính ngươi.
Ngươi còn nhớ không? Khi ngươi cầu thú Ân Âm, ngươi đã nói gì? Ngươi bảo rằng ngươi sẽ không yêu nàng, rằng ngươi chỉ yêu một mình ta, rằng sẽ có ngày ngươi đón ta về phủ làm Hầu phu nhân.”
“Im miệng!” Vệ Bàng lớn tiếng quát.
Liễu Phiêu Phiêu lại bật cười: “Sao vậy? Chạm đúng nỗi đau của ngươi rồi à? Nhưng dù ngươi có không muốn nghe, thì sự thật vẫn là sự thật. Ta và con cái đợi ngươi suốt mười mấy năm, mười mấy năm làm ngoại thất bị người ta khinh thường. Vậy ta đã đợi được gì? Ta đợi được ngươi nói rằng ngươi đã yêu người đàn bà đó thật lòng. Ngươi bảo rằng ngươi xin lỗi, muốn đưa ta và con ra khỏi Kinh thành. Vệ Bàng, chính ngươi đã phản bội ta trước.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT