Vệ Bàng từ từ quay đầu lại, ánh mắt rơi vào thân ảnh yếu đuối mặc áo xanh, rồi lại nhìn kỹ gấm vóc vải lụa mà Liễu Phiêu Phiêu và Vệ Thừa đang mặc, trong lòng không khỏi nhớ đến tấm áo vải thô bạc màu mà Vệ Gia khoác lên người. Tầm mắt Vệ Bàng dừng lại trước căn phòng đơn sơ, ẩm thấp dành cho hạ nhân, hắn từng chút một ngắm nhìn.
Khi Liễu Phiêu Phiêu bị ánh mắt của Vệ Bàng quét qua thì toàn thân rợn lạnh, nhưng nàng so với Vệ Thừa tâm cơ thâm trầm hơn nhiều, liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng tiến lại gần, đôi mắt đẹp đầy lệ, dịu dàng cất giọng: “Hầu gia, thiếp nhớ chàng lắm, sao chàng lại gầy đi thế này...”
Nàng dường như muốn cùng Vệ Bàng ôn lại chuyện cũ, bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình. Nhưng Vệ Bàng chỉ lặng lẽ nhìn nàng, khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt vẫn đỏ rực. Giây tiếp theo, hắn bất ngờ vung tay, dùng toàn bộ sức lực bóp chặt cổ Liễu Phiêu Phiêu.
Cổ nàng thon dài và mảnh mai, yếu ớt đến mức dường như chỉ cần bóp một cái là sẽ gãy.
“Hầu gia, ngài, ngài sao thế này...” Thân hình yếu đuối của Liễu Phiêu Phiêu bị nhấc bổng lên, đôi mắt đầy sương mù mở to trong vô thức, lời nói đứt quãng.
Hơi thở ngày càng khó khăn, trong khoảnh khắc, Liễu Phiêu Phiêu chợt nhớ lại lần trước khi đến Tuyệt Tình Nhai, Vệ Bàng trong cơn say cũng từng bóp cổ nàng như thế, để nàng dạo bước trên bờ vực sinh tử.
Sau khi trở về phủ, trong những đêm đầu tiên, Liễu Phiêu Phiêu thường xuyên gặp ác mộng, trong giấc mơ, nàng luôn bị một người vô danh bóp chặt cổ, mỗi lần như thế đều khiến nàng nghẹt thở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play