Khi nghĩ đến Vệ Gia đã bị đánh gãy chân, cùng Vệ Nghi đã bị hủy dung, sự ghen tỵ trong lòng Liễu Phiêu Phiêu giảm đi vài phần, thay vào đó là cảm giác đắc ý.
Con trai và con gái của Trưởng Công chúa thì sao chứ, hiện tại cuộc sống của chúng còn không bằng hạ nhân, có lẽ chẳng bao lâu nữa, chúng cũng sẽ chết giống như mẫu thân chúng.
Việc Vệ Bàng không về Hầu phủ cũng là điều tốt, ít nhất hắn sẽ không phát hiện ra mọi chuyện. Đợi khi hắn quay về, chỉ cần đưa cho hắn xác của hai đứa con hoang Vệ Gia và Vệ Nghi là được.
Liễu Phiêu Phiêu nhớ lại hai năm trước, khi Vệ Bàng hiếm khi quay về Hầu phủ. Khi đó, chân của Vệ Gia đã bị đánh gãy, Vệ Nghi đến tìm Vệ Bàng cầu cứu, nhưng hắn lại không tin.
Cuối cùng, Vệ Bàng rời khỏi Hầu phủ, còn Vệ Nghi thì bị bắt trở lại.
Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, Liễu Phiêu Phiêu đều thấy lòng mình nhẹ nhõm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play