Cuối cùng, Vệ Nghi không thể nhận được câu trả lời từ chỗ Vệ Gia.
Nàng cầm bát đã trống không bước ra ngoài. Lúc này, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, so với căn phòng đang chìm trong bóng tối, đứng dưới ánh sáng mặt trời, toàn thân nàng cảm thấy ấm áp, như thể đang được ôm trong vòng tay của mẫu thân.
Vệ Nghi ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vết sẹo xấu xí, dữ tợn. Những tia nắng nhẹ nhàng rơi xuống người nàng, giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên khóe mắt.
Nàng thầm thì: “Mẫu thân, người có còn quay lại không? Nghi nhi và đại ca nhớ nương nhiều lắm. Nương, đừng bỏ rơi Nghi nhi và đại ca, đừng đi, đừng bỏ chúng con lại…”
“Tách…” Trên xe buýt, một giọt nước trong suốt rơi xuống màn hình điện thoại, làm mờ hình ảnh trên màn hình.
“Cô gái, cháu bị sao vậy? Sao lại khóc?” Một bà cụ ngồi cạnh Ân Âm hỏi, rồi rút ra một gói khăn giấy từ túi đưa cho Ân Âm.
“Cảm ơn bà.” Cô nhận lấy và lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Cháu nhớ con trai và con gái của mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play