Nghiêm Xảo Vân lau nước mắt, an ủi: “Chị dâu cả, mẹ nói đúng, bây giờ điều quan trọng nhất là chị phải dưỡng tốt thân thể. Đứa nhỏ này với nhà họ La không có duyên, rồi sẽ có đứa tiếp theo.”

Nghĩ tới đứa con chưa kịp thành hình, Kim Hồng Liên lại bắt đầu khóc.

“Tất cả đều là lỗi của chị, làm mẹ mà vô dụng, hại chính mình cũng hại cả đứa con, làm cả nhà lo lắng, còn khiến mẹ phải tốn tiền cho chị đi khám bệnh. Em dâu hai, Tiểu Tuyết, chị lại làm phiền hai em rồi.”

Nói rồi lại muốn xuống giường cảm ơn họ.

Lộc Tiểu Tuyết vội vàng giữ lại: “Chị dâu cả, chị đã chịu khổ lớn như vậy, bọn em chăm sóc chị là chuyện đương nhiên, mau nằm xuống đi, không thì để mẹ biết lại giận đó.”

Kim Hồng Liên lúc này mới nằm xuống.

Cô ta hít hít mũi, nở nụ cười hạnh phúc: “Vậy là tốt rồi, mẹ đã lên tiếng, Văn Tuấn nhất định sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Chắc chắn là do chị có chỗ nào chưa tốt, sau này chị sẽ sửa, sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, giặt quần áo, nấu cơm rửa chân, không đánh trả, không cãi lại, tuyệt đối không để anh ấy tức giận thêm lần nào nữa.”

“Có lời mẹ nói, chị yên tâm rồi.”

Còn không quên dặn hai đứa con: “Bà nội là ân nhân của nhà mình, tụi con nhất định phải nhớ kỹ.”

Hai đứa trẻ gật đầu thật mạnh.

Nếu Thẩm Phái Lâm mà ở đó, chắc chắn sẽ bị phong thái thánh mẫu này doạ sợ — cả nhà họ La hành hạ cô ta trăm ngàn lần, vậy mà Kim Hồng Liên vẫn xem bọn họ như ân nhân.

Thẩm Phái Lâm bước ra khỏi phòng, lườm La Văn Hoa đang ngồi xổm dưới mái hiên một cái, rồi đi thẳng vào phòng mình.

La Văn Hoa vỗ đầu: “Hôm nay mẹ làm sao thế, như bị trúng tà vậy.”

Bình thường bà già keo kiệt bủn xỉn, chẳng nỡ tiêu tiền chữa bệnh cho con dâu, hôm qua chị dâu cả sảy thai, nằm đó cũng mặc kệ.

Sao hôm nay bỗng như biến thành người khác vậy?

Thẩm Phái Lâm vào phòng bắt đầu lục lọi, sờ đông móc tây, lại tìm được không ít thứ tốt.

Bánh quy còn thừa từ Tết, sữa mạch nha La Văn Tuấn mang về, rồi cả những món người khác tặng dịp lễ Tết – như là đồ hộp đào vàng. Nguyên chủ đúng là biết giấu đồ.

Cô mở hộp bánh quy ra, trực tiếp ăn hết nửa hộp, bánh quy mè giòn thơm, so với bữa sáng vừa rồi đúng là mỹ vị khác hẳn.

Chẳng mấy chốc, món ngon đã làm dịu đi cơn giận của Thẩm Phái Lâm, cô lau khóe miệng, đám cặn bã gây phiền lòng, nhưng đồ ngon thì khiến người ta an tâm.

Ăn xong bánh, Thẩm Phái Lâm móc túi tiền của nguyên chủ ra đếm thử, nhíu mày.

Tổng cộng chưa đến một trăm đồng, với một gia đình mà nói thì quá ít.

Nghĩ kỹ lại, Thẩm Phái Lâm biết vì sao lại ít đến thế — nhà họ La có hai con quỷ hút máu.

Cả nhà từ già đến trẻ, chỉ có vợ chồng con thứ hai và con dâu cả là có thể xuống ruộng làm việc, mà tiền làm nông thì vốn chẳng được bao nhiêu, lại thêm La Văn Tuấn học đại học tốn tiền, con gái thứ ba cứ dăm ba bữa lại về nhà vòi vĩnh.

Có thể tích cóp được một trăm đồng, cũng là do nguyên chủ keo kiệt, keo với người mà cũng keo với chính mình, nếu không thân thể này đã chẳng suy dinh dưỡng nặng đến vậy.

Thẩm Phái Lâm hừ lạnh một tiếng — cô đâu phải nguyên chủ, có thể thiệt ai cũng không thể thiệt bản thân. Ăn uống no đủ thì dị năng mới hồi phục nhanh được.

Nghĩ đến cả nhà gầy trơ xương, lại nhìn Kim Hồng Liên thảm thương như vậy, Thẩm Phái Lâm nhét tiền vào người rồi đi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” La Văn Hoa vẫn ngồi xổm chỗ cũ.

Thẩm Phái Lâm đáp cộc lốc: “Mẹ mày đi đâu còn phải báo cáo với mày chắc?”

La Văn Hoa bị chặn họng, đợi cô đi khỏi liền quay đầu quát về phía gian nhà phía đông: “Nghiêm Xảo Vân, cô chết trong đó rồi à, trong nhà bao nhiêu việc không biết làm, cả ngày chỉ biết lười biếng, có tin tôi vào dạy dỗ cô không?”

Nghiêm Xảo Vân hoảng hốt chạy ra làm việc.

“Cân cho tôi một cân mỡ heo, thêm một cân thịt ba chỉ, cho tôi mấy khúc xương nữa.” Thẩm Phái Lâm đã đến nơi bán thịt.

Người bán thịt là cháu họ bên nhà mẹ đẻ của cô, vừa cắt thịt vừa đùa: “Thím à, chẳng phải ngày lễ tết gì, sao hôm nay mua nhiều thế, hôm qua anh Văn Tuấn đi rồi mà?”

Thẩm Phái Lâm nâng mắt: “Nó không có ở nhà thì chúng tôi không cần ăn chắc?”

Người bán thịt sửng sốt, nghĩ đến tính khí của bà cô này xưa giờ, vội vàng cắt thêm: “Thím coi miếng này được không, cân mốt, cháu tính cho thím một cân thôi.”

“Được, gói đi.”

Người bán thịt thành thạo lấy sợi dây cỏ bên cạnh, buộc gọn đống thịt rồi đưa cho cô, lúc này Thẩm Phái Lâm mới nhớ — thời này chưa có túi ni lông, toàn dùng đồ thủ công thế này.

Cô có chút tò mò nhìn dây buộc.

Người bán thịt thấy vậy, hiểu nhầm: “Thím à, thịt này tuyệt đối đủ cân, không thiếu đâu, hay là cháu biếu thím thêm hai khúc xương nữa nhé, thịt thì không thể thêm nữa đâu, lỗ mất.”

Có chuyện tốt như vậy à?

Thẩm Phái Lâm không hề khách sáo nhận lấy quà biếu, vui vẻ xách về nhà, đây cũng xem như là phúc lợi duy nhất nguyên chủ để lại.

Mỡ heo thì thắng lấy mỡ, tóp mỡ ăn ngon, cơm trộn mỡ cũng ngon.

Thịt ba chỉ thì kho, xương thì hầm canh, bất kể nấu với củ cải hay bí đao đều ngon.

Thẩm Phái Lâm liếm môi, vừa đi một đoạn đã lại thấy đói, muốn khôi phục cơ thể thì chỉ có cách ăn, ăn nữa, ăn mãi.

Tâm trạng đang vui vẻ cũng chẳng giữ được bao lâu, vừa về đến cổng nhà họ La, đã thấy một người đàn bà to béo đứng chặn trước cửa.

“Vợ của Đại Hải, cuối cùng bà cũng về rồi, bà nhìn xem cái thằng ngốc nhà bà đánh con tôi thành ra cái gì! Nó là thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi, mà lại ra tay đánh một đứa bé mới tám chín tuổi, có còn chút liêm sỉ nào không!”

Người phụ nữ ấy là vợ thứ hai của La Văn Binh nhà bên, tên là Vương Quế Hoa, lúc này đang kéo hai đứa nhỏ – tay trái là thằng con béo mập nhà cô ta, tay phải nắm chặt La Văn Tùng – con trai út nhà họ La.

Dù cùng họ, nhưng nguyên chủ và Vương Quế Hoa không phải người dễ chơi, ba ngày hai bữa lại vì chút chuyện cỏn con mà gây gổ, đứng hai bên tường chửi nhau là chuyện như cơm bữa.

Từ sau khi La Đại Hải chết, La Văn Tuấn lại không thường về nhà, Vương Quế Hoa càng được nước lấn tới, thường xuyên kiếm chuyện.

Lần này La Văn Tùng đánh con cô ta, Vương Quế Hoa đương nhiên không bỏ qua cơ hội gây sự, nhào lên ăn vạ kiếm lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play