“Gì, thím muốn nhận thầu?”
La Văn Minh ngạc nhiên mở to mắt: “Cái này, cái này không thích hợp?”
Thẩm Phái Lâm sa sầm mặt: “Có gì không thích hợp, cháu không phải nói là nhà nước cho phép cá nhân nhận thầu sao? Vậy La Văn Hoa nhận thầu với thím nhận thầu thì có gì khác nhau? Sao nó thì được, thím lại không?”
La Văn Minh lẩm bẩm trong lòng, sợ bà thím này nổi cơn, vội vàng giải thích: “Thím à, cháu không có ý đó.”
“Thím đã lớn tuổi thế rồi, Văn Tuấn, Văn Hoa cũng đã lớn, hà cớ gì phải làm việc vất vả như vậy. Hơn nữa, tình hình trong thôn mình thím cũng biết, giá nhận thầu những ngọn núi hoang, bãi hoang này rẻ thì rẻ thật, nhưng rẻ cũng có rủi ro.”
“Trên núi còn có thể trồng trái cây, óc chó để bán, chứ bãi bồi thì làm được gì, toàn là lau sậy, dọn dẹp cũng đã phiền phức rồi. Thím thấy có đúng không?”
“Chỗ người ta không muốn, sao cháu có thể đưa cho thím được. Nếu nhà thím không đủ đất trồng, cháu sẽ nghĩ cách cho thím.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play