Nghiêm Xảo Vân vừa thút thít vừa lau nước mắt: “Anh Văn Minh, anh đừng báo công an, là... tất cả là lỗi của tôi.”
“Cái gì mà là lỗi của cô, cô nói rõ xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” La Văn Minh tức đến phát điên, cái nhà này đúng là không thể nói chuyện được, ầm ĩ cả nửa ngày trời mà chẳng ai nói cho ra nhẽ.
Thẩm Phái Lâm trợn trắng mắt: “La Văn Hoa bị mỡ heo che mắt, chỉ vì buổi trưa thím không cho nó ăn thịt, lại nghe bà Vương xúi giục, nói thím bị trúng tà.”
“Cháu nhìn thấy cành liễu kia không? Là nó đích thân ra đầu thôn bẻ về, vừa về đến nhà đã cầm lên đòi đánh mẹ đẻ, cháu nói xem, đáng đánh không?”
La Văn Minh nghe xong trừng mắt nhìn em họ: “Văn Hoa, chuyện này là thật sao? Cậu thật sự cầm cành liễu về đánh thím?”
La Văn Hoa nước mắt ngắn dài: “Em... em chỉ là tin lời bà Vương, nhưng em về nhà chỉ giơ cành cây lên chứ chưa đánh thật mà.”
“Phi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play