La Văn Hoa chẳng quan tâm đến điều đó, thấy sắc mặt của Thẩm Phái Lâm u ám, liền hô hào với hai cô con gái: “Kỳ Kỳ, Miểu Miểu, hai đứa mau quỳ xuống xin bà nội đừng đánh nữa.”
Người dân vây xem cũng tặc lưỡi kinh ngạc: “La Văn Hoa đúng là đồ khốn, chính mình làm sai bị đánh còn lôi vợ con ra làm bia đỡ đạn.”
La Kỳ Kỳ và La Miểu Miểu đều sợ hãi, “phịch” một tiếng quỳ xuống, nhưng chỉ biết khóc chẳng nói được lời nào.
La Văn Hoa trong lòng vừa sợ vừa tức, người còn đau ê ẩm, liền mắng lớn: “Hai đứa bồi tiền này, đến quỳ xuống cầu xin cũng không biết, biết thế lúc sinh ra nên bóp chết, còn cô, đồ sao chổi, suốt ngày chỉ biết khóc, nếu không vì cô, tôi đâu có nghĩ mẹ bị trúng tà.”
“Mẹ à, đều tại ba mẹ con họ mang vận xui tới cho nhà mình, là sao chổi cả đấy, mẹ dùng cành liễu đánh bọn họ đi, đánh xong nhà mình nhất định sẽ khấm khá lên.”
Thẩm Phái Lâm nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ La Văn Hoa đúng là nhu nhược ngoài sức tưởng tượng.
Biết anh ta không ra gì, nhưng không ngờ lại tệ hại đến mức này, như thế mà còn gọi là con người sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT