Tô Lạc Duyệt thậm chí không dám tưởng tượng, nếu khi đó người ngã xuống sườn dốc là Sơ Sơ thì tâm trạng của bà sẽ ra sao.
Chỉ với hai chuyện này thôi, bà đã muốn xé xác Chúc Phương Trân rồi!
Tô Lạc Duyệt liếc nhìn Chúc Phương Trân, sau đó lại đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh.
Tạ Tuấn Trạch mặt trắng bệch, chạm mắt với Tô Lạc Duyệt một cái liền lập tức tránh đi, cậu ta căn bản không dám nhìn bà thêm lần nữa.
“Dù tôi không nên nói gì với một đứa trẻ, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi — nếu cháu cho rằng con trai tôi là sao chổi, là tai họa, thì cháu nghĩ bản thân mình là gì? Là một kẻ nói dối? Hay… là một tên trộm?”
“Phu nhân!” Chúc Phương Trân không nhịn được liền hét lên một tiếng.
Tô Lạc Duyệt lạnh lùng liếc sang: “Sao? Cô được phép đau lòng cho con mình, mắng mỏ, vu khống con tôi, còn tôi lại không được đau lòng cho con mình sao? Hay cô nghĩ tôi nói sai câu nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT