Hắn ta có vẻ rất kiên nhẫn, tiến lui có chừng mực, nhưng lại toát ra vẻ "chỉ vì cái trước mắt"…
Thẩm Sơ tay chống cằm lên bàn, hai chân đong đưa, cảm thấy có chút không nói nên lời. Hơn nữa, đối phương còn xem nhẹ cậu — thế nên khi Tô Minh Kiệt lại một lần nữa lân la đến gần, Thẩm Sơ như bất mãn vì bị bỏ qua lớn tiếng hỏi: “Chú rất thích các anh của cháu phải không?”
Tô Minh Kiệt rõ ràng khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Sơ.
Sau đó phản ứng kịp, có vẻ cảm thấy câu hỏi này trúng ngay tâm tư mình, bèn khẽ ho một tiếng, như thể khó mở lời, nhưng đối diện với sự tò mò ngây thơ của một đứa trẻ, lại không tiện giấu diếm, đành nói: “Chuyện này... Vì các anh cháu là... con của chị... chị Duyệt...”
“Nhưng cháu cũng là con của mẹ mà, sao chú không thèm để ý đến cháu?”
Thẩm Sơ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhưng câu hỏi lại đánh trúng ngay điểm yếu.
Bên cạnh, Giản Hành đang uống cà phê nghe vậy liền bật cười thành tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT