Trong cảnh tượng hỗn loạn, cộng thêm tiếng gọi sốt ruột của Tô Lạc Duyệt, suýt chút nữa bà đã tháo luôn lan can ra. Cuối cùng, một giọng nói nhỏ vang lên: “Cậu đứng dậy đi, phía trên lan can có khoảng trống rộng đấy.”
Thẩm Sơ, người vẫn luôn ngồi xổm: “…”
Tô Lạc Duyệt liếc mắt nhìn, vội vàng đỡ lấy bụng Thẩm Sơ, ôm cậu nhóc tròn trĩnh lên như ôm một cái bánh bao, rồi nghiêng đầu tìm vị trí rộng hơn trên lan can, sau đó kéo mạnh một cái—cuối cùng cũng kéo ra được.
“Hù, may mà cái lan can này có hình dạng không đồng đều, trên rộng dưới hẹp.”
Sau đó, bà đặt Thẩm Sơ xuống đất một cách không thương tiếc, y như đang trồng một cây xương rồng vậy.
“Bé cưng, lần sau đừng có ham chơi như thế nữa, con suýt nữa dọa mẹ sợ chết khiếp rồi đấy.”
Tô Lạc Duyệt vừa nói vừa hôn mạnh lên má Thẩm Sơ, rồi quay sang nhìn Tạ Thời Minh cách đó không xa, vẫy tay gọi hắn: “Minh Minh nhà chúng ta thông minh quá, mẹ còn không để ý luôn.”
“May mà có Minh Minh.”
"Bé cưng, mau cảm ơn anh trai đi nào.”
Trước đây, Thẩm Sơ không thích nói lời cảm ơn, cứ có cảm giác như mình thua kém Tạ Thời Minh. Nhưng bây giờ thì khác, cậu rất nguyện ý nghe lời Tô Lạc Duyệt, bởi vì bà luôn mong các anh em trong nhà có thể hòa thuận, nhất là cậu và Tạ Thời Minh.
Thế nên Thẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, quay sang nhìn Tạ Thời Minh, định mở miệng nói thì chợt chạm phải ánh mắt của hắn.
Ừm…
Nói sao nhỉ…
Ánh mắt ấy không còn nhìn cậu như kẻ ngốc nữa, mà là một sự khó hiểu tột độ, cứ như vừa gặp phải một câu đố hóc búa vậy. Nó phức tạp đến mức khó diễn tả, thậm chí còn khó hiểu hơn cả từ “khó hiểu”.
Thẩm Sơ im lặng hai giây, rồi bỗng hỏi: “Anh đứng phía sau từ bao giờ vậy?”
Dứt lời, biểu cảm của Tạ Thời Minh lại càng phức tạp hơn.
Đứng từ bao giờ ư…
Có lẽ là từ lúc Thẩm Sơ ngồi xổm trước lan can, rồi bất thình lình như một chú bê con, lao đầu chui thẳng vào giữa những thanh lan can—cứ như thể có mối thù không đội trời chung với nó vậy. Hành động dứt khoát đến mức như thể cậu sẵn sàng hy sinh bản thân… Và khoảnh khắc đó đã để lại một cú sốc tâm lý không hề nhỏ trong tâm hồn bé nhỏ của Tạ Thời Minh.
Chưa dừng lại ở đó, sự thay đổi tâm trạng đột ngột của Thẩm Sơ sau đó lại càng khiến Tạ Thời Minh choáng váng hơn. Đến khi Tô Lạc Duyệt bận rộn cả buổi, hắn mới chợt nhớ ra để nhắc nhở bà.
Tuy Tạ Thời Minh chưa mở miệng, nhưng biểu cảm trên mặt đã nói lên tất cả.
Thẩm Sơ dùng bàn tay mũm mĩm ôm lấy mặt.
Không cần nói nữa, chắc chắn là thấy hết rồi!
Aaa, xấu hổ chết mất!
Cậu đúng là chỉ lo mỗi cái đầu, chẳng để ý gì đến phía sau cả. Không ngờ Tạ Thời Minh lại đứng đó từ đầu đến cuối!
Quả nhiên, cái tính lầm lì, ít nói đến mức tám cây gậy cũng không đánh ra được một câu của Tạ Thời Minh là có từ bé!
“Đúng là đồ ngốc, nói một câu cảm ơn cũng không biết à?”
“Có cần anh dạy em không, đồ mập ú?”
Ai mập chứ?!
Cậu chỉ hơi mũm mĩm thôi! Là baby fat!
Thẩm Sơ còn chưa kịp phản bác, thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói chọc tức—ngữ điệu đầy vẻ chế nhạo, giọng nói vang dội, chỉ nghe thôi cũng tưởng tượng được người nói có biểu cảm đáng ghét đến mức nào. Đúng kiểu nhìn người khác bằng nửa con mắt!
Phải rồi, Tô Lạc Duyệt không phải trở về một mình.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, Tô Lạc Duyệt tham gia một chương trình thực tế về gia đình có tên “Nhà Tôi Có Con Đang Lớn”. Chương trình này bùng nổ suốt mùa hè, trong đó nổi bật nhất chính là Tô Lạc Duyệt và… anh hai của cậu—Thẩm Dật!
Thẩm Sơ lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Dật đang khoanh tay, nheo mắt nhìn cậu đầy chế giễu.
Anh cả Thẩm Sóc lớn hơn cậu 9 tuổi, cặp song sinh khác trứng anh hai Thẩm Dật và anh ba Thẩm Tùy thì hơn cậu 5 tuổi. Còn hiện tại, Thẩm Sơ mới 5 tuổi, tức là Thẩm Dật trước mặt cậu cũng chỉ mới 10 tuổi, vẫn đang học tiểu học.
Thế nhưng, ngũ quan đã lộ rõ vẻ xuất chúng.
Mặc dù Tạ Thời Minh trông rất giống Tô Lạc Duyệt, nhưng so về mức độ giống thì vẫn thua xa Thẩm Dật.
Thẩm Dật là đứa con giống Tô Lạc Duyệt nhất, một đôi mắt phượng sắc sảo, ngũ quan tinh tế, mang nét đẹp phi giới tính. Anh ta còn nuôi tóc dài, mỗi lần xuất hiện cùng Tô Lạc Duyệt đều thu hút sự chú ý, từ nhỏ đã có lượng fan khổng lồ. Khi trưởng thành, anh ta trở thành ngôi sao hàng đầu, nổi tiếng ngay khi vừa ra mắt. Đến mức dù ở nhà hay ra ngoài, Thẩm Sơ đều có thể nhìn thấy anh ta ở khắp mọi nơi.
Nhưng lúc này, khi gặp Thẩm Dật lúc nhỏ, trong lòng Thẩm Sơ vẫn có chút cảm thán—
Ừm… Thẩm Dật 10 tuổi, quả nhiên cũng rất đáng ghét!
“Tiểu Dật, không được nói bé cưng như vậy.”
Tô Lạc Duyệt lên tiếng, giọng điệu không quá nghiêm khắc, cũng không thiên vị ai. Có vẻ như bà không biết phải nói thế nào, chỉ nhìn Thẩm Dật rồi lại nhìn Thẩm Sơ, trong mắt hiện lên sự bất lực.
Thẩm Dật cũng liếc Tô Lạc Duyệt một cái, sau đó quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng, rồi lại bĩu môi.
Thẩm Sơ có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tô Lạc Duyệt đã thở dài.
Cậu biết vì sao.
Tuy Tạ Thời Minh chỉ mới được đón về nhà họ Thẩm chưa lâu, nhưng so với hắn Thẩm Dật và những người anh khác như Thẩm Sóc hay Thẩm Tùy cũng không ở cạnh Tô Lạc Duyệt và Thẩm Mình Châu nhiều hơn là bao.
Bởi vì ngay từ khi mới sinh, ba người bọn họ đã lần lượt bị đưa về nhà cũ để nuôi dưỡng.
Thẩm Minh Châu đứng thứ hai trong nhà, trước còn có một người anh trai là Thẩm Bạc Xuyên.
Thực ra nhà họ Thẩm không đến lượt Thẩm Minh Châu kế thừa, Thẩm Bạc Xuyên mới là người được bồi dưỡng để trở thành chủ nhân tương lai, nhưng số phận thật trớ trêu, Thẩm Bạc Xuyên đột ngột qua đời ở tuổi 27, nhà họ Thẩm chỉ còn cách để Thẩm Minh Châu gánh vác trách nhiệm.
Nhưng trước đó, Thẩm Minh Châu gần như được "nuôi thả", không có gánh nặng, cưới Tô Lạc Duyệt không môn đăng hộ đối, tuy nhiên vì còn có con trai trưởng, cha của Thẩm Minh Châu là Thẩm Tùng Quốc cũng không nói gì thêm.
Nhưng Thẩm Bạc Xuyên vừa mất, Thẩm Tùng Quốc đối với chuyện Thẩm Minh Châu cưới Tô Lạc Duyệt, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Chỉ là việc đã rồi, cộng thêm tình cảm của Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt lại rất tốt, Thẩm Tùng Quốc chỉ có thể bóp mũi nhận. Sau đó, ông lão đem ánh mặt đặt ở thế hệ sau, tuyên bố rằng con của Tô Lạc Duyệt sinh ra sẽ do ông đích thân nuôi dạy.
Vì vậy, ngay khi sinh ra, Thẩm Sóc đã được đưa về nhà cũ.
Cũng như vậy, khi sinh ra, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng được đưa về nhà cũ.
Có thể nói Tô Lạc Duyệt cũng có vài phần hờn dỗi, hơn nữa bị xem thường, nên càng không muốn bỏ công việc. Dĩ nhiên, lý do chính là vợ chồng bọn họ không thể lay chuyển được Thẩm Tùng Quốc, nên bao nhiêu năm nay, thời gian hai vợ chồng và ba đứa con ở bên nhau thực sự không nhiều. Mãi đến khi Tô Lạc Duyệt mang thai lần nữa, cuối cùng không thể chịu đựng thêm việc đứa con tiếp theo lại bị đưa đi.