Dù sao thì chuyện quay trở lại thời thơ ấu, để chấp nhận cũng cần có một chút thời gian.  

Đối với Thẩm Sơ, điều này chẳng khác nào được làm lại từ đầu.  

Lần này, cậu không thể đi theo vết xe đổ trước đây nữa, đúng không?  

Lúc ngã xuống lầu, cậu đã vô cùng hối hận, vậy mà khi mở mắt ra, cậu lại trở về năm 5 tuổi.  

Đây chẳng khác gì ông trời nổi hứng từ bi mà ban cho cậu một cơ hội làm lại cuộc đời, để khi đứng trước ngã rẽ số phận, cậu có thể lựa chọn một con đường khác, theo đuổi một cuộc đời khác biệt.  

Cơ hội này, cậu nhất định phải nắm lấy.  

Nắm thật chặt.  

Đang mải suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ.  

Bàn tay này lớn hơn tay cậu một chút, cũng gầy hơn nhiều. Dù cũng trắng trẻo, nhưng nhìn kỹ có thể thấy những vết sẹo nhỏ chưa hoàn toàn mờ đi, không hề mịn màng.  

Ngước lên trên, là gương mặt nhỏ nhắn vẫn luôn vô cảm của Tạ Thời Minh.  

Trong trí nhớ, Thẩm Sơ thực ra không nhớ rõ dáng vẻ của Tạ Thời Minh lúc nhỏ.  

So với gương mặt tròn trịa vẫn còn chút bầu bĩnh của mình, cơ thể mũm mĩm, thì hóa ra Tạ Thời Minh lại gầy hơn nhiều.  

Hơn nữa, hắn trông đặc biệt trầm lặng, ngoài việc thừa hưởng những đường nét sắc sảo trời sinh của nhà họ Thẩm, thì thuộc kiểu đứa trẻ mà chỉ cần nhìn qua đã không muốn trêu chọc.  

Thẩm Sơ chớp mắt, rồi nhìn xuống bàn tay đang vươn ra của Tạ Thời Minh.  

Trên tay hắn có một viên thuốc.  

Thẩm Sơ nghiêng đầu.  

Rồi chậm rãi nhận ra—  

Tạ Thời Minh...  

Chẳng lẽ thực sự nghĩ cậu bị bệnh sao?  

Ừm...  

“Thuốc gì đây?”  

“Thuốc hạ sốt.”  

Tạ Thời Minh vừa nói vừa liếc nhìn đầu cậu, dáng vẻ như thể nghi ngờ cậu có vấn đề về đầu óc vậy.  

Thẩm Sơ: “…”  

Cậu nhóc mũm mĩm lập tức đẩy tay ra: “Tôi không bị bệnh!”  

Tạ Thời Minh đáp lại bằng ánh mắt đầy hoài nghi.  

Trong lòng Thẩm Sơ gào lên: Cậu thì biết cái quái gì!  

Đây là cậu được tái sinh, là khoảnh khắc thoát khỏi gông cùm xiềng xích, giải phóng tâm hồn, tận hưởng hiện tại, hướng tới một tương lai tươi đẹp, là linh hồn tự do sắp sải cánh bay cao. Người trần mắt thịt như các cậu căn bản không hiểu được vẻ đẹp linh động bên trong của tôi!  

Vừa âm thầm oán thán, Thẩm Sơ vừa lật mình như một chú rùa con, chống hai bàn tay mũm mĩm xuống đất để đứng dậy. Trong quá trình ấy, cậu phải nhấc chân, rướn eo, cong bụng, sau một chuỗi động tác đầy khó nhọc, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cằm của Tạ Thời Minh.  

“…”  

Cái thân thể này đúng là không theo kịp vẻ đẹp linh động bên trong của cậu chút nào.  

Thật là phiền phức!  

Tạ Thời Minh dường như còn định nói gì đó, nhưng bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe chạy vào.  

Thẩm Sơ chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, rõ ràng là một chiếc xe bảo mẫu.  

Là Tô Lạc Duyệt!  

Nhớ đến tiếng hét hoảng loạn và sợ hãi của Tô Lạc Duyệt khi cậu ngã xuống lầu, mũi Thẩm Sơ bỗng chua xót.  

Cậu không kìm được mà lao ra ngoài.  

Vẫn còn ở tầng hai, Thẩm Sơ vừa chạy ra khỏi cửa thì hơi do dự một chút.  

Chỉ một thoáng sau, đã nghe thấy tiếng nói dưới lầu—  

“Phu nhân, ngài đã về rồi.”  

“Nào, Tiểu Trạch, mau chào phu nhân đi.”  

Tiểu Trạch...  

Thẩm Sơ nhíu mày, rồi đột nhiên mở to mắt.  

Tạ Tuấn Trạch!  

Còn có... Chúc Phương Trân?!  

Cậu suýt quên mất, quay lại thời thơ ấu, cậu sẽ còn gặp lại hai người này.  

Lúc này, Thẩm Sơ không vội xuống lầu nữa mà lặng lẽ bước tới lan can tầng hai, tay bám vào song gỗ, cúi người xuống giảm sự hiện diện, áp mặt vào thanh chắn gỗ, len lén nhìn xuống dưới.  

Quả nhiên, trước mặt Tô Lạc Duyệt là Chúc Phương Trân và con trai bà ta, Tạ Tuấn Trạch.  

Năm nay Tạ Tuấn Trạch cũng 5 tuổi, chỉ sinh sau Tạ Thời Minh vài tháng. Trước khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm, cậu ta là em họ trên danh nghĩa của Tạ Thời Minh, còn Chúc Phương Trân là thím của hắn.  

Cậu cùng Tạ Thời Minh bị ôm sai ở bệnh viện, người ôm sai chính là mẹ ruột của cậu. Nhưng Thẩm Sơ cùng Chúc Phương Trân bọn họ không hề có bất kỳ quan hệ nào, cũng giống như việc Tạ Thời Minh không phải con ruột của nhà họ Tạ, thì cậu cũng không phải.  

Nói đến chuyện này, mọi thứ thật sự đầy éo le và bi thương.  

Cha của Thẩm Sơ không rõ là ai, mẹ ruột là Hạng Tinh Nguyệt, sinh cậu năm 21 tuổi, chưa kết hôn đã có con.  

Nhà họ Hạng chỉ là một gia đình bình thường ở thị trấn nhỏ, cha mẹ cũng là những người bình thường, tính cách bảo thủ, không thể chấp nhận việc Hạng Tinh Nguyệt chưa lập gia đình mà đã mang thai, thậm chí ngay cả cha đứa trẻ cũng không thấy bóng dáng, nên họ muốn bà bỏ cái thai.  

Nhưng Hạng Tinh Nguyệt rất bướng bỉnh, thà rời khỏi nhà còn hơn từ bỏ đứa bé.  

Thế nhưng, chỉ vài ngày sau khi sinh Thẩm Sơ, khi bà còn nằm trên giường bệnh, bà nhận được tin cha mẹ mình gặp tai nạn giao thông, qua đời ngay tại chỗ, khi đang trên đường đến thăm bà...  

Vì vậy, khi cơ thể còn chưa hồi phục, Hạng Tinh Nguyệt đã phải chịu cú sốc lớn.  

Trong tình trạng suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần, bà xuất viện gấp, không biết như thế nào lại ôm nhầm con.  

Đến khi lo liệu xong hậu sự cho cha mẹ, bà mới nhận ra có điều không ổn.  

Nhưng lúc ấy, cơ thể bà đã kiệt quệ, không biết mình đã ôm nhầm con của ai. Trên đường quay lại bệnh viện, bà đột ngột ngất xỉu, rồi không bao giờ đứng lên được nữa. Nếu không nhờ gặp được cha nuôi của Tạ Thời Minh là Tạ Văn Sơn, thì không biết đứa trẻ sơ sinh khi ấy sẽ ra sao.  

Có lẽ là duyên với người thân mỏng manh, Thẩm Sơ vẫn còn một người cậu ruột tên Hạng Tinh Hà, nhưng người này đã bị đuổi khỏi nhà từ năm 19 tuổi, cắt đứt liên hệ cùng đoạt tuyệt quan hệ với gia đình, chẳng biết đi đâu.  

Vậy nên, khi cha mẹ qua đời, Hạng Tinh Nguyệt không còn người thân nào khác.  

Tạ Văn Sơn vốn là người tốt bụng, không chỉ nhận nuôi Tạ Thời Minh, mà còn tận tình chăm sóc Hạng Tinh Nguyệt trong những ngày cuối đời.  

Chỉ là sau khi bà qua đời, khi Tạ Thời Minh lên 4 tuổi, Tạ Văn Sơn bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, trị liệu gần một năm, gần như tiêu hết tài sản trong nhà cũng không thấy khởi sắc.

Thẩm Sơ biết rằng, dù nhận nuôi Tạ Thời Minh, nhưng Tạ Văn Sơn chưa bao giờ quên tâm nguyện của Hạng Tinh Nguyệt— giúp Tạ Thời Minh tìm lại cha mẹ ruột và đứa con thất lạc của bà.

Lúc ấy, sau khi sinh xong, vì muốn chăm sóc cậu, Tô Lạc Duyệt đã lui về ở ẩn gần 5 năm. Mãi đến năm nay, bà mới quay trở lại làm việc.

Tạ Văn Sơn tình cờ nhìn thấy Tô Lạc Duyệt trên TV. Nhìn gương mặt của Tạ Thời Minh vô cùng giống với bà, dù ban đầu cảm thấy đó chỉ là suy nghĩ kỳ lạ, nhưng ông vẫn kiên quyết đưa Tạ Thời Minh đến thành phố B.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play