Thủ khoa tỉnh.
Khi điểm thi đại học của người khác còn chưa có, Tạ Thời Minh đã nhận được điện thoại tuyển sinh từ các trường đại học hàng đầu.
Thẩm Sơ giương cờ xông pha, vậy mà còn chưa kịp lao đến trước mặt Tạ Thời Minh đã bị đè bẹp giữa đường. Lá cờ tung bay, trùm kín đầu cậu, phủ xuống cả người, chẳng cần so đo thêm gì nữa, có thể “yên nghỉ” rồi.
Còn muốn so với người ta?
Kết quả là gì? Quá mất mặt.
Càng nghĩ, Thẩm Sơ càng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Thời Minh.
Gọi là gì nhỉ? Thua người không thua trận.
“Tạ Thời Minh, bây giờ cậu đắc ý lắm phải không?”
Tạ Thời Minh đứng đối diện, áo phông đen, quần bò, đơn giản, sạch sẽ, làn da trắng lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, toát ra vẻ xa cách khó gần.
“Đắc ý cái gì?”
Hắn liếc nhìn Thẩm Sơ: “Cậu có chuyện gì đáng để tôi cười à? Vết bớt mới mọc trên cằm sao?”
“Cái gì mà vết bớt?”
Thẩm Sơ xoa xoa cằm, trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh.
Trong lòng còn đang khó hiểu, nhưng khi thấy trên cánh tay mình có một vòng tròn đỏ, cậu mới nhớ ra mình vừa dùng cằm chà lên tay cả buổi. Da cậu cũng trắng, hơi dùng sức một chút là ửng đỏ ngay, trông vô cùng rõ ràng.
Nhận thức được bộ dạng hiện tại của mình, Thẩm Sơ giận chó đánh mèo trừng mắt liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái.
Đôi mắt tròn xoe, y như một con mèo.
Trên cằm còn có một vệt đỏ, là một con mèo ngốc nghếch.
Tạ Thời Minh lại quét mắt nhìn cậu, rồi bước đến, chống hai tay lên lan can tầng hai, nhìn xuống phía dưới, đột nhiên lên tiếng: “Sau này cậu muốn làm gì?”
“Hả?”
Thẩm Sơ hơi ngẩn ra.
Tạ Thời Minh nghiêng đầu nhìn cậu: “Tiếp tục so với tôi? Hay là so với Thẩm Sóc bọn họ?”
“Có ý nghĩa gì sao?”
Thẩm Sơ khựng lại: “Cậu có ý gì?”
“Nghĩa đen.”
Giọng điệu của Tạ Thời Minh bình thản, nhưng lại khiến Thẩm Sơ bực bội không lý do: “Nghĩa đen là có ý gì chứ?!”
“Tạ Thời Minh, nếu cậu xem thường tôi thì cứ nói thẳng! Tôi biết mình không bằng cậu, cũng không bằng anh cả bọn họ, tôi xưa nay đều tự biết rõ, cũng chưa từng làm gì quá đáng với các người. Tôi chỉ muốn—”
“Cậu chỉ muốn chứng minh bản thân.”
Thẩm Sơ mím môi, không nói gì, dồn hết tức giận vào trong lòng, trông y như một con cá nóc.
Tạ Thời Minh thu lại ánh mắt, nhìn xuống bên dưới, dường như khẽ thở dài.
“Chứng minh cái gì… có cần thiết không?”
Hắn khẽ cười lạnh: “Cậu không có điều gì thật sự muốn làm sao?”
“Tôi…”
“Thẩm Sơ, cậu không thấy mệt à?”
Tạ Thời Minh gõ gõ lên lan can: “Cậu không mệt, tôi còn thấy mệt thay cậu. Sau này, tôi có con đường của riêng mình, tôi không muốn cậu cứ mãi chạy theo sau lưng tôi, rất phiền.”
Mặt Thẩm Sơ lập tức đỏ bừng, vừa tức giận, vừa như bị giội một gáo nước lạnh giữa trời đông.
“Ai chạy theo sau cậu chứ!”
Thẩm Sơ gào lên, nhưng lại quay người rời đi ngay.
Trong đầu nghĩ, đương nhiên tôi cũng có thứ tôi muốn, tôi muốn…
Tôi muốn gì?
Sau này tôi muốn làm gì?
Tôi sẽ đi con đường nào?
Từ nhỏ đến lớn, dường như cậu luôn nhìn theo bóng lưng ba người anh trai mà cố sức đuổi theo. Khi biết mình không phải con ruột nhà họ Thẩm, cậu càng quyết tâm hơn, cố chấp cạnh tranh với Tạ Thời Minh. Nếu không thể vượt qua, thì càng phải liều mạng mà tranh đấu.
Buổi tối dù buồn ngủ thế nào cũng cố ép bản thân, chưa học xong thì không được ngủ.
Đến cả lúc ăn cơm cũng phải tranh thủ học, học hết cái này đến cái kia, nhưng dường như thứ gì cũng không giỏi hẳn, cũng chẳng xuất sắc nổi.
Không thể so được ở những lĩnh vực khác, vậy thì so điểm số.
Thành tích của cậu vốn không tệ, nhưng so với bốn đứa con ruột nhà họ Thẩm thì hoàn toàn không có gì đáng xem.
Đôi khi, Thẩm Sơ cũng cảm thấy mình như một con ruồi bị bịt mắt, cứ bay tán loạn mà không tìm được phương hướng. Nhưng cậu còn có thể làm gì đây? Ai bảo cậu đã chọn ở lại nhà họ Thẩm, cậu chỉ có thể liều mạng chứng minh bản thân.
Chứng minh rằng quyết định năm đó của mình là đúng…
Nhưng bao năm qua, thực tế lại cho thấy rằng, dù có tranh đấu đến chết, giữa cậu và nhà họ Thẩm vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Khoảng cách về huyết thống, một bức tường trời cao khó lòng vượt qua.
Cậu vốn dĩ không phải con trai của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thế nào cũng không thể là con của họ.
Thẩm Sơ dụi mắt, cúi đầu chạy xuống lầu, trong đầu rối như tơ vò, nghĩ đủ thứ, nhưng lại chẳng thể nghĩ rõ ràng bất cứ điều gì.
Bất chợt, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới như bị đảo lộn.
Cùng lúc đó, bên tai vang lên một âm thanh rốt cuộc cũng thay đổi ngữ điệu.
Giữa cơn hỗn loạn, cậu còn có tâm trạng nghĩ, thì ra Tạ Thời Minh cũng có thể phát ra giọng điệu này sao?
Rồi sau đó, cậu ngã xuống, rơi vào một màn đen kịt.
Trong khoảnh khắc chìm vào bóng tối, Thẩm Sơ bỗng cảm thấy hối hận.
Cậu không chỉ nghe thấy giọng của Tạ Thời Minh, mà còn nghe thấy tiếng của Tô Lạc Duyệt.
Hoảng loạn, sợ hãi tột cùng.
Thẩm Sơ có thể khẳng định chắc chắn, trong nhà này, người thương cậu nhất chính là Tô Lạc Duyệt. Ngay cả khi biết cậu không phải con ruột, bà vẫn yêu thương cậu như cũ, thậm chí còn nhiều hơn một chút.
Thế nhưng cậu lại luôn canh cánh trong lòng, luôn nhớ rằng mình không phải con ruột của bà, luôn giữ một khoảng cách mơ hồ.
Cậu không muốn có khoảng cách với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, nhưng chính cậu lại tự vạch ra ranh giới.
Vô tri, ngu ngốc đến cực điểm.
Bây giờ nghĩ lại, thật muốn tự tát mình vài cái.
So với mấy người anh, so với Tạ Thời Minh, cậu đã dốc sức muốn chứng minh bản thân, muốn chứng minh rằng mình làm con trai của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng có thể xuất sắc. Nhưng đến cuối cùng, bao năm qua, cậu lại tự biến mình thành một kẻ xa lạ, làm tổn thương chính mình và cả những người thương yêu cậu.
Suốt những năm qua, cậu đã từng thật sự sống cho chính mình chưa?
Còn nữa… năm đó, khi người thân duy nhất còn sót lại tìm đến, cậu đã không đi cùng. Những năm qua, chuyện đó cậu vẫn luôn cất giấu trong lòng. Thật ra, cậu hối hận, cậu không ngừng tự hỏi, nếu năm đó cậu rời đi, thì bây giờ sẽ ra sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại…
Lúc này mà còn có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện đó sao?
Chẳng phải cậu vừa ngã từ trên lầu xuống à?