Vì cả hai đều có suy nghĩ giống nhau, nên trong lòng Đàm Phong cảm thấy vị sư tổ thoạt trông lạnh lùng ít nói này thực chất lại là người ngoài lạnh trong nóng, càng thêm thân thiết với đối phương.
Thế nên, khi muốn làm nũng, hắn chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào: “Sư tổ, ngài thấy biểu hiện của đệ tử trong khoảng thời gian này thế nào? Có thể tiếp tục ở bên hầu hạ ngài không? Còn về ngự khí phi hành, khi nào ngài mới truyền thụ cho tiểu đồ tôn?”
Nam Diên lẳng lặng nhìn hắn làm nũng, nghĩ đến chuyện hắn vốn là một lão yêu quái cả nghìn năm tuổi, thế mà hiện giờ lại dùng dáng vẻ vừa mềm mỏng vừa nũng nịu này để nói chuyện với nàng, da gà lập tức nổi lên khắp cánh tay.
Hiện tại, không biết Đàm Phong có ý thức được rằng mình vốn không phải một thiếu niên, mà thực chất là một lão yêu quái không?
Thế giới này vốn không hề tồn tại thượng cổ thần thú hay đại yêu có thể sống cùng trời đất. Đối với một thế giới có cấp bậc tu tiên thấp như thế này, một con yêu quái sống đến một nghìn năm đã hoàn toàn có thể gọi là lão yêu. Tình huống đó không thể đánh đồng với việc bản thể của Nam Diên đã sống hơn một nghìn năm được.
Nhờ có linh châu làm cầu nối, tất nhiên Đàm Phong biết mình không phải nhân loại mà là yêu, cũng biết mình đã sống bao nhiêu năm.
Nhưng vậy thì sao chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play