Ôn Tú nghe câu nói ấy, cả người như bị sét đánh trúng: “Có thê có tử?”
Nàng lập tức quay sang nhìn Phong Túc, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn: “Không… không thể nào, hắn không giống người đã có thê có tử.”
Hơn nữa, những lần nàng ta trêu ghẹo hắn, hắn luôn đỏ mặt xấu hổ. Lần trước nàng ta lén hôn hắn một cái, cổ hắn đỏ ửng đến tận gốc, phản ứng vụng về đến thế, làm sao có thể đã cưới thê sinh tử được?
Sau cơn hoảng loạn, Ôn Tú bình tĩnh lại: “Tiền bối, ta tin vào phán đoán của mình. Mạch Ngọc chưa từng thành thân, cũng không có hài tử.”
Nam Diên gật đầu: “Nếu ngươi đoán đúng, hắn không thành thân sinh con. Nhưng nếu hắn đã có hôn thê thì sao? Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, mối lương duyên đã định. Chính thê là danh phận không thể thay đổi. Chẳng lẽ ngươi định làm thiếp?”
“Đủ rồi, tiền bối!” Mạch Ngọc cất giọng trầm thấp, ngắt lời nàng: “Đây là chuyện giữa ta và Ôn Tú. Xin tiền bối đừng xen vào.”
“Hừ!” Diệp Tử Mộ không nể mặt mà cười nhạo ra tiếng: “Nương tử của ta có lòng lo nghĩ cho các ngươi, vậy mà các ngươi lại không biết điều.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT