Đàm Phong bừng tỉnh, đôi mắt càng lúc càng sáng rỡ, sau đó vèo một cái quay phắt sang nhìn Nam Diên.
“Sư tổ…”
“Bản tôn xem ngươi như thân tôn nhi của mình, làm sao có thể đuổi ngươi đi.”
Trong lòng Đàm Phong lập tức dâng lên niềm vui sướng: “Nhưng… chẳng phải trước đó sư tổ đã nói, sau khi tìm được người, ta phải cút về Vân Lạc Sơn của mình sao?”
“Tiểu Đàm Phong, tuy bản tôn sống lâu, nhưng giờ thân thể đã khôi phục trạng thái toàn thịnh, đầu óc cũng chẳng hề rỉ sét. Rõ ràng là ta bảo ngươi tự lựa chọn, vậy mà ngươi chỉ nhớ mỗi câu phía sau. Còn nữa, bản tôn chưa từng nói chữ ‘cút’, ngươi đừng có mà thêm mắm dặm muối trước mặt ta.”
Đàm Phong nghe thấy giọng điệu của sư tổ chẳng những không hề có chút tức giận, mà còn đầy vẻ bao dung, thế là những bực bội trong lòng hắn cũng lập tức tiêu tan.
“Vậy… có lẽ là ta nhớ nhầm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT