Nam Diên thoa thuốc xong, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt ngập nước của cậu bé, nàng khẽ sững sờ.
Đau à?
Nhưng nàng đã rất nhẹ tay rồi, lúc phụ thân bôi thuốc cho mẫu thân cũng chỉ như thế này thôi.
Có lẽ… nhóc con này nhạy cảm quá?
Nam Diên mở nắp lọ thuốc khác, đổ ra một viên thuốc, rồi đút cho nhóc con: "Há miệng ra.”
Quái thai nhỏ nhìn nàng bằng đôi mắt ngấn nước, có lẽ vì động tác dịu dàng vừa rồi của người phụ nữ, cậu không nghĩ đó là thuốc độc, ngây ngốc há miệng ra.
Viên thuốc tan ngay trong miệng, còn có vị ngọt ngọt.
Ngon lắm.
Nam Diên đưa lọ thuốc mỡ còn lại cho cậu.
Quái thai nhỏ nhận lấy, nhưng vẫn đứng yên, nhìn nàng một cách ngờ ngệch.
“Sao thế, còn muốn ta bôi thuốc giùm à?” Khuôn mặt không cảm xúc của Nam Diên khó mà khiến người ta nghĩ nàng đang trêu chọc cậu.
Quái thai nhỏ cúi đầu, nhận ra mình đang làm gì, cậu giật thót, nắm chặt dây thắt lưng mà nhảy sang một bên.
“Chít chít chít chít!” Tiểu Đường ôm bụng cười không ngớt.
Nam Diên khẽ búng vào cái bụng tròn của ẻm.
Tiểu Đường lập tức xoay người, hướng mông về phía quái thai nhỏ, tiếp tục cười khúc khích.
“Nó tên là Tiểu Đường, nhũ danh là Kẹo Bông Gòn, là một ấu thú.” Nam Diên giới thiệu với quái thai nhỏ.
Dù không biết mình sẽ ở thế giới này bao lâu, nhưng Nam Diên vẫn mong những con vật mình nuôi có thể hòa thuận với nhau.
Nếu không hòa thuận, khi hai nhãi con này cãi nhau, nàng sẽ nhức cái đầu lắm.
Dù sao, đối với những thứ nàng đã công nhận, nàng đều không nỡ trách mắng mà vẫn luôn nuông chiều hết mức.
Cả hai đều cần được cưng chiều, không thể thiên vị.
Quái thai nhỏ liếc nhìn cái mông nhỏ của Tiểu Đường, gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ.
Mặc quần áo xong, cậu đứng ngay ngắn một bên.
“Có tên không? Nếu không nói được thì ra hiệu cho ta.” Nam Diên hỏi.
Quái thai nhỏ lắc đầu, không nói, cũng không ra hiệu.
Cậu cũng không biết mình tên gì, từ khi có trí nhớ đến nay, dân làng chỉ gọi cậu là quái thai, đồ xấu xí.
Người ta kể rằng mẫu thân cậu là một người phụ nữ ở kỹ viện, khi già nua rồi nhan sắc tàn phai, bà đã bán mình cho một người què.
Sau đó người què kia chết, bà lại qua tay vài người đàn ông khác.
Rồi sau đó, mẫu thân cậu mang thai, nhưng không biết ai là phụ thân của cái thai này.
Cậu là một quái thai, mẫu thân cậu không thích cậu, ngày nào cũng đánh cậu rồi dùng những lời lẽ độc ác mà mắng chửi.
Nhưng bà không nghĩ xem, quái thai này là do ai sinh ra?
Mẫu thân thân sinh ghét bỏ, dân làng cũng chán ghét cậu, nơi cậu đi qua, luôn có người ném đá.
Không lâu sau, mẫu thân cậu bệnh chết, nhưng cậu không buồn, ngược lại cậu còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ đó, cậu bắt đầu sống cuộc đời không bằng heo chó.
Để kiếm ăn, cậu thường bị đánh đập tàn nhẫn. ( truyện trên app T Y T )
Không ai thích cậu, ai cũng mong cậu chết rét hoặc chết đói ngoài đường.
Nhưng, cậu không muốn chết, cậu muốn sống.
Cậu hận tất cả những người trong làng, đôi khi cậu còn muốn dùng một mồi lửa để thiêu cả làng, thiêu chết tất cả.
Nam Diên thấy cậu không nói gì, chắc chắn phán đoán của mình là đúng.
Nàng đưa tay xoa đầu nhóc con, ban đầu động tác của nàng vẫn còn hơi ngượng, nhưng xoa dần thì cũng trở nên mượt mà hơn, còn kéo kéo tóc bím tóc nhỏ của cậu.
Quái thai nhỏ nhìn nàng bằng ánh mắt vô tội.
Nam Diên rụt tay lại, thầm nghĩ: Vẫn là sờ lông của Tiểu Đường thích hơn.
“Không biết nói cũng không sao, ta cũng thích yên tĩnh.”
“Từ giờ, ngươi sẽ tên là Bùi Tử Thanh.”
Nam Diên cảm thấy rất hài lòng với cái tên mình đặt, Tiểu Đường cũng do nàng đặt tên, khi nàng bắt ấu thú, phụ mẫu nó còn chưa kịp đặt tên cho nó.
Khi nghe cái tên này, quái thai nhỏ ngây người, rồi ánh mắt dần sáng lên, càng lúc càng sáng, như ngàn sao lấp lánh đều hội tụ trong mắt cậu.
Cậu quy củ quỳ xuống, dập đầu lạy nàng.
Người phụ nữ từng bảo không được dập đầu, cậu nhớ, chỉ lạy một cái.
Bùi Tử Thanh.
Cậu có… tên rồi.
Lại còn cùng họ với người phụ nữ này.
Trái tim đầy vết thương và sắt đá của quái thai nhỏ, lặng lẽ mềm đi một góc.