Quái thai nhỏ khẽ nhếch mép một cách tinh tế và gần như không thể nhận ra.
Cho dù là sự yêu thích đối với thú cưng cũng không sao, miễn là… người phụ nữ này luôn đối xử tốt với cậu.
“Đứng xa quá rồi, lại gần đây một chút.” Nam Diên bất ngờ nói.
Quái thai nhỏ nghe thấy vậy, lập tức nhích tới hai bước nhỏ.
Ngẩng đầu lên nhìn nàng một cách cẩn thận, sau đó lại nhích thêm nửa bước.
“Đưa thuốc cho ta.” Nam Diên đưa tay ra.
Quái thai nhỏ ngẩn người, bị hành động kỳ lạ của người phụ nữ vừa mới đưa thuốc cho cậu xong lại đòi lấy lại làm cho bối rối.
Nhưng hiện tại cậu là một thú cưng ngoan ngoãn, chỉ biết nghe lời, cậu không hỏi gì mà đã đưa hai lọ thuốc đến trước mặt nàng.
Cử chỉ đó như thể đang nâng niu một bảo vật quý giá.
“Cởi áo ra.” Nam Diên nói một cách ngắn gọn.
Lần này quái thai nhỏ không chỉ bối rối mà còn kinh ngạc.
Cậu trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, nhưng lại nhanh chóng kìm nén.
Cậu cố gắng chịu đựng sự nhục nhã và giận dữ, quay lưng lại phía nàng, từng chiếc áo ấm mà cậu mới thay không lâu trước đó được cởi ra.
Trong phòng rất ấm, có lò sưởi, nhưng cậu vẫn lạnh đến rùng mình.
Cái lạnh thấu xương.
Dường như quái thai nhỏ hiểu ra lý do tại sao.
Không lạ gì khi người phụ nữ này muốn giữ cậu lại để tự dạy dỗ, thậm chí còn đuổi hết người hầu đi, tất cả đều vì——
Nàng ta có sở thích đáng khinh!
Người phụ nữ này muốn làm chuyện xấu xa với cậu!
Nhưng nghĩ lại, cậu thấy có gì đó không đúng.
Với thân phận là thành chủ của thành Tích Tuyết, cho dù nàng có sở thích ghê tởm như vậy, cũng hoàn toàn có khả năng tìm được những thiếu niên xinh đẹp với da mịn thịt màng, cớ sao phải giữ lại một kẻ xấu xí đầy thương tích như cậu.
Hay là——
Nàng ta thích những cơ thể bị hành hạ?
Nàng ta thích hành hạ người khác?
Trong chốc lát, quái thai nhỏ đã tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng đáng xấu hổ, cơ thể gầy gò căng thẳng đến cực độ.
Đúng lúc đó, lưng cậu bỗng cảm thấy mát lạnh.
Ngón tay của người phụ nữ nhẹ nhàng chạm vào da thịt cậu.
Quái thai nhỏ nghiến răng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cứ tưởng rằng cuối cùng ông trời cũng đã thương xót cậu, nhưng không ngờ, cậu lại bước vào một địa ngục khác.
“Đau à?” Giọng Nam Diên bình thản: "Khi ngươi bị người khác đánh đập mà ngươi lại không thấy đau, tại sao đến khi ta bôi thuốc thì ngươi lại làm ra cái vẻ này?”
Những tưởng tượng trong đầu quái thai nhỏ ngay lập tức tan biến như bong bóng, rồi bùm một tiếng, biến mất không còn gì.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Bàn tay trên lưng cậu nhẹ nhàng xoa bóp, động tác khá nhẹ nhàng nhưng không giống như cậu tưởng tượng là vuốt ve.
Người phụ nữ này… nàng, nàng đang bôi thuốc cho cậu sao?
Cơ thể cậu đầy vết thương, có chỗ còn mưng mủ, vừa rồi lại tắm nước nóng, làm cho những vết thương trở nên đỏ tím, xấu xí kinh khủng.
Vậy mà với cơ thể như vậy, người phụ nữ này không những không thấy ghê tởm, còn tự tay bôi thuốc cho cậu?
Quái thai nhỏ mở miệng nhưng không nói được lời nào.
“Quay người lại.”
Cậu ngớ người, quay người lại, ánh mắt dần tập trung.
Sau khi bôi thuốc lên lưng cậu, người phụ nữ lại cẩn thận bôi thuốc lên vết thương ở ngực và bụng cậu.
Động tác bôi thuốc của nàng có vẻ tùy ý, nhưng lực độ của từng động tác đều rất vừa phải.
Nàng rất kiên nhẫn, rất… dịu dàng.
Cả quá trình, vẻ mặt người phụ nữ vẫn lạnh lùng, ánh mắt cũng không hề có chút bẩn thỉu nào.
Là cậu đã nghĩ quá nhiều.
Quái thai nhỏ đột nhiên thấy sống mũi cay cay, đôi mắt dâng lên một lớp sương mù.
Chưa bao giờ có ai đối xử với cậu cẩn thận như vậy, như thể cậu không phải là một con sâu bọ mà ai cũng muốn đá một cái, mà là… một báu vật được người khác nâng niu trong lòng bàn tay vậy.