Đợi đến khi Kỷ Minh Đạt nằm xuống nghỉ ngơi, Ôn phu nhân mới đến thư phòng tìm An Quốc Công.
Trên đường, chính bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gả nữ nhi về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ có nạn, liền đón nữ nhi về tái giá, đời này của bà, còn mong được gặp lại mẫu thân cùng huynh trưởng tẩu tử sao? Ca ca bà gặp phải tai họa này... chung quy cũng là bởi vì bà bị Diêu thị bức bách, không thể không ra ngoài mua người! Chỉ hận lão gia sủng thiếp diệt thê, Diêu thị quá mức tùy tiện!
Minh Dao đáng hận! Bà nuôi nó mười hai năm, lại chỉ nhớ một di nương, vứt tình cảm với bà qua một bên, xuống nặng tay với Ôn gia như vậy! Trong lòng nó có oán hận, không thể hỏi trước hay nói trước sao? Sao có thể trực tiếp dâng tấu lên trước mặt hoàng đế, không để lại một chút khoan nhượng nào như vậy!
Ôn phu nhân không lau nước mắt nơi khóe mắt, mà với vành mắt đỏ ửng, bà đến gặp An Quốc công.
"Tòng Dương đã gửi thư hưu thê đến nhưng Minh Đạt có chết cũng không chịu tái giá." Bà khóc lóc nói: "Mặc dù thiếp thương đứa nhỏ nhưng cũng nghĩ đến phủ chúng ta: thông gia xảy ra chuyện đã đón đứa nhỏ về nhà tái giá, người ngoài sẽ nghị luận lão gia và thiếp như thế nào? Cũng chỉ đành theo nó thôi!"
"Huống chi, Minh Đạt đã mang thai, mấy ngày qua lễ mừng năm mới này, hơn phân nửa người trong kinh cũng đã biết chuyện." Bà còn nói, "Không muốn con tái giá, để cho người ta nói khó nghe. Nếu để nó sinh con rồi mới lại hòa ly, nó không nỡ bỏ hài tử, cũng càng khó tìm người khác."
Mắt bà đẫm lệ hỏi: "Lão gia nghĩ thế nào?"
Trước khi bà đến, An quốc công đã nghĩ đến, Ôn gia đã hoàn toàn vô dụng, uổng công tiếc cho một nữ nhi, không bằng để nàng ta ly thân rồi tái giá, ít nhất còn có thể có một thông gia như Sài gia. Nhưng lời phu nhân nói, tuy có tư tâm, nhưng câu nào cũng đều có lý.
Thanh danh quan trọng nhất.
Buổi chầu sớm hôm nay, chỉ có ông ta không cầu tình cho nữ nhi, đã không thể thay đổi. Nếu đã như vậy, không bằng để mọi người thấy nữ nhi có tình có nghĩa, không rời không bỏ phu gia mới có thể vãn hồi một chút.
Ông ta liền thở dài: "Chỉ cần phu nhân cam lòng thì cứ để mọi chuyện như vậy. Dù sao nhà ta cũng không thiếu chi phí ăn mặc của nó, ngược lại cũng không quá mức chịu khổ." (App T-Y-T)
Ôn phu nhân nghẹn ngào đáp vâng.
Đợi bà trở về sắp xếp, sắc mặt An Quốc công lại trầm ngâm suy nghĩ.
Cấm túc một năm.
Một năm này không được ra vào, ngay cả người nhà cũng không được ra vào, chỉ có tôi tớ có thể ra ngoài mua sắm, mấy kẻ tâm phúc lại bị giam vào ngục, ông ta không làm được gì.
Chờ thêm một năm mà xem!
Một năm, còn có thể lật ra được ngày này!
Cho dù lập được Thái tử, chưa đăng cơ thì vẫn chưa thành kết cục đã định!
-
Kỷ Minh Dao dùng cơm trưa ở nhà Trâu thái y xong mới về.
Thôi Giác về nhà đã được nửa canh giờ. Mặc dù đã sớm cho người báo nàng sẽ về muộn, không cần chờ, nhưng nhìn Thôi Giác ở ngoài xe, nàng vẫn hỏi trước: " Chàng đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Thôi Giác cười.
"Đại ca dặn dò ta, bảo nàng không cần qua cảm tạ." Hắn ôm phu nhân xuống xe đã thành thói quen, “Huynh ấy muốn ở cùng tẩu tử."
Hắn lại cười: "Ta thấy, huynh ấy muốn nói chuyện uy phong của huynh ấy với tẩu tử cùng bọn nhỏ."
"Vậy thiếp thật sự sẽ không đi nữa!" Kỷ Minh Dao cũng cười, hỏi: "Ngày mai lại đi nhé?"
Trước tết Nguyên Tiêu, phải giải quyết hết mọi đại sự.
Oa!
Chỉ xem sau tết, rốt cuộc hoàng đế sẽ xử lý Ôn Tức như thế nào!
"Ngày mai lại đi, ta sẽ cùng phu nhân đi." Thôi Giác bước vào nhà.
Đợi phu nhân dậy sớm, hắn mới nói: "Hai vị Thẩm gia muốn gặp nàng."
"Vậy thì để bọn họ tới." Kỷ Minh Dao nói với Hoa Ảnh: "Ăn mặc như thường ngày là được."
Hai người Thẩm gia tới, Thôi Giác liền tránh đến thư phòng phía đông, cũng không gặp nhau.
"Thục nhân." Thẩm Tương Thanh đi thẳng vào vấn đề: "Ta và Tam đệ muốn từ nay về sau ở lại trong kinh, không trở về Dương Châu, cũng không đi Đại Đồng nữa, không biết có thích hợp hay không."
"Muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, đây là tự do của hai người, không cần bẩm báo với ta." Kỷ Minh Dao chỉ nói, "Nhưng cho dù ở lại trong kinh, cũng không cần qua lại với ta. Ngày lễ ngày tết, càng không cần mang lễ vật tới cửa. Ta không nhận, cũng không gặp."
Thẩm lão tam ngẩng đầu.
Kỷ Minh Dao: "Nếu hai người muốn tế bái bà thì tự lập bài vị, không cần gặp ta."
Thi thể của mẫu thân vẫn còn ở phủ An quốc công. Nàng cũng chỉ lập linh vi giả mà thôi.
Thẩm lão tam lại cúi đầu.
Thẩm Tương Thanh gật đầu đồng ý.
"Khi nào thì đi?" Kỷ Minh Dao liền hỏi, "Ta bảo người mang hàng hóa, đồ đạc của các ngươi về. Yên tâm, không thiếu một thứ."
"Nếu như Thục Nhân không chê phiền phức... Vậy thì hôm nay đi." Thẩm Tương Thanh cúi đầu nói.
"Được." Kỷ Minh Dao ra hiệu, "Thanh Sương."
Thanh Sương liền vội tiến lên, cười nói: "Hai vị đi theo ta, nghe sắp xếp."
"Chờ đã." Kỷ Minh Dao gọi bọn họ lại.
Thẩm Tương Thanh vội vàng quay đầu lại.
"Nếu có người vô cớ ức hiếp, nhớ đến tìm ta." Kỷ Minh Dao khẽ nói.
Thẩm Tương Thanh nói không ra lời, chỉ có thể cúi đầu thật sâu.
Hắn đi ra cửa phòng, nhịn không được mà quay đầu lại.
Mãi đến khi hắn đi ra khỏi viện, Thục Nhân vẫn ở trong nhà chính. Nàng yên tĩnh nhìn, không vui không buồn, không giận không thương.
Phu nhân... Là đang tiễn bọn họ sao?
Hai mắt Thẩm Tương Thanh mơ hồ.
Không thấy rõ thần sắc, khuôn mặt của thục nhân lại trùng với tỷ tỷ. Tựa như là tỷ tỷ mười bốn tuổi ngồi trước cửa sổ, mỉm cười nhìn hắn không chịu đọc sách làm bài tập, nhất định phải trèo lên tường hái trái cây. Táo tháng bảy đã chín đến giòn ngọt, hắn hái đầy tay áo, rửa sạch cho tỷ tỷ ăn, cho Nhị muội muội ăn, đưa cho nương ăn, để lại cho cha cùng đại ca về nhà ăn. Tỷ tỷ làm vớ cho hắn, nhìn hắn nháo loạn đủ rồi, ăn no rồi, lại bắt hắn ngồi trước bàn, dạy hắn từng nét từng nét chữ, miễn cho cha trở về răn dạy.
Chờ đến khi táo được hái hết, lá cây rụng hết, cha liền mất.
Trời nổi tuyết, tỷ tỷ cũng rời đi.
Bây giờ, rất nhanh sẽ là mùa xuân mới.
Là mùa xuân mà tỷ tỷ... không nhìn thấy nữa.
Nước mắt Thẩm Tương Thanh cạn khô, lòng đau như cắt.
Trên cây đã nảy mầm.
...
"Đã làm xong y phục mùa xuân rồi." Kỷ Minh Dao phủi sổ sách.
Thôi Giác cũng đặt tay lên tay nàng.
Lời này, hôm qua phu nhân đã nói. Nàng chỉ bảo cất y phục mùa xuân lại.
Tâm tình nàng không tốt... Rất tệ.
Thôi Giác cười hỏi: "Ta thử cho nàng xem nhé?"
"Được!" Kỷ Minh Dao có chút vui vẻ, "Ngày mai... hoặc ngày mốt cũng được!"
Hôm nay thật mệt mỏi.
Hình như còn có chuyện chưa làm.
Kéo lấy Thôi Giác, trở lại phòng ngủ, nàng mở ngăn tủ, tìm ra khế ước mà Ôn Tuệ đưa: "Cái này trả lại cho bà ấy."
Đây là thứ mà trước khi thành hôn Ôn Tuệ lấy thân phận "mẫu thân" tặng cho nàng, hoặc là nói bồi thường cho nàng. Phần thêm trang sức này, đến tột cùng là thực sự có hai phần yêu thương hay là áy náy, chột dạ quấy phá, hoặc chỉ vì để cho nàng nhớ tình cảm, sau khi thành hôn tương trợ phủ An quốc công nhiều hơn, nàng không muốn tiếp tục nghiên cứu kỹ. Nhưng nàng không phải là "nữ nhi" của Ôn Tuệ, Ôn Tuệ càng không phải là "Mẫu thân" của nàng.
Các nàng là cừu địch.
Kỷ Minh Dao gọi Thiên Đông: "Ngươi đi phủ An Quốc, tìm Phùng ma ma, bảo bà ấy đưa cho phu nhân An Quốc công."
Thiên Đông tiếp nhận, nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Kỷ Minh Dao muốn đóng cửa tủ lại.
"Đợi một chút!" Thôi Giác chống một bên.
"Làm sao vậy?" Kỷ Minh Dao hỏi.
"Tờ giấy kia..." Thôi Giác thấp giọng nói, "Ta bồi thường cho phu nhân đi."
Phu nhân luôn quá mức cẩn thận.
Kỷ Minh Dao ngẩn ra.
Nàng có chút vui vẻ.
"Chàng... Khi nào có cái suy nghĩ này?" Nàng không đáp vội, chỉ che ở ngăn tủ hỏi.
"Từ rất sớm." Thôi Giác chỉ có thể thành thật trả lời, "Có từ… trước ngày sinh nhật của phu nhân."
"Sớm như vậy à!" Kỷ Minh Dao cười: "Sao bây giờ mới nói?"
Thôi Giác cúi người tới gần bên tai phu nhân, "Ta có thể không trả lời không?"
"Không muốn trả lời —— thì không trả lời!"
Một tay đỡ trán hắn, Kỷ Minh Dao bảo hắn nhìn mình: "Thiếp quên mất, lẽ ra nên cho chàng một cái chìa khoá." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau đó bỏ hết tài vật quan trọng của hai người bọn họ vào.
"Thật muốn bỏ cả chàng vào." Nàng thì thào.
"Ta đây." Thôi Giác ôm eo nàng, đặt tay còn lại của nàng lên ngực mình, hắn nói: "Nàng cũng ở đây."
Kỷ Minh Dao ngẩng mặt lên.
Nàng nhắm hai mắt lại.
...
Hai khắc giờ sau.
Hôn quá lâu... Kỷ Minh Dao quyết định luyện chữ để tĩnh tâm.
Thôi Giác cũng đi cùng tới trước án.
Nhiều ngày căng thẳng tinh thần, viết vài trang chữ lớn xong, Kỷ Minh Dao quả đã tĩnh tâm, cũng cảm giác được mỏi mệt trào dâng từ trong ra ngoài.
Cứ viết tiếp như vậy sẽ không có bất cứ tiến bộ gì.
Nghỉ ngơi thôi.
Lặng lẽ liếc Thôi Giác một cái, Kỷ Minh Dao gọi Xuân Giản: "Thiếp muốn ăn chút điểm tâm, còn muốn uống sữa đông béo nữa!"
Nàng lại bỏ cuộc nửa chừng ngay trước mặt hắn!
Thôi Giác đã sớm phát hiện động tác của nàng, cũng biết nàng đang nhìn hắn. Suy nghĩ một chút, hắn cố ý để bút xuống, cũng nhìn phu nhân.
"Nhìn cái gì?" Kỷ Minh Dao liền nói, "Thiếp mệt rồi, Nhị gia viết tiếp đi."
Xuân Giản điểm tâm, nàng liền ngồi xuống giường, bưng bát sữa lên.
Thôi Giác lại thở dài.
"Chàng muốn nói cái gì?" Múc một muỗng sữa đông lên, Kỷ Minh Dao đưa tay về phía trước, nàng cười hỏi: "Cái này chặn miệng của chàng, có đủ hay không?"
Thôi Giác tiến lên trước, cúi người uống hết.
"Không đủ." Hắn cười: "Lại thêm một ngụm nữa."
"Thêm hai ngụm nữa!" Kỷ Minh Dao lại múc một muỗng lớn.
Bọn họ cùng nhau ăn hết chén sữa chua này.
"Ngày mai ra ngoài xem đèn đi." Dựa vào Thôi Giác, Kỷ Minh Dao lại có chút buồn ngủ, "Thiếp còn muốn đi xem phòng nương từng ở."
Không phải đã ngủ trưa rồi sao, sao nàng lại buồn ngủ nữa?
Ngắm đèn lễ Nguyên tiêu là ước định từ rất lâu trước đó của bọn họ, nàng không trái với ước định.
Thật tốt!
"Được, cùng đi." Thôi Giác ôm nàng về phòng ngủ.
Mấy ngày nay, ban đêm phu nhân không thể ngủ, giấc ngủ cực nông, so với hắn còn ngủ ít hơn. Hôm nay ngủ trưa, nàng cũng chưa thể chìm vào giấc ngủ sâu.
Cuối cùng nàng cũng thấy mệt.
"Thật muốn dời phần mộ của nương ra ngoài." Kỷ Minh Dao nói nhỏ: "Không muốn bà ở lại phủ An quốc."
Thật buồn nôn.
Nhất định nương cũng không thích.
Thôi Giác lập tức bắt đầu suy tư làm như thế nào để hoàn thành.
"Nhưng… không vội." Kỷ Minh Dao ôm lấy chăn gấm, "Hiện tại không thích hợp."
Trong mắt người đời, đầu tiên nàng là tức phụ Thôi gia. Đại ca Thôi Giác giúp nàng giải oan, còn có thể nói là chức trách của đại ca. Nhưng trách nhiệm chuyện mẫu thân chết của An Quốc Công hôm nay đã được phân chia rõ ràng: Ông ta là không hề hay biết biết, là "vô tội". Hung thủ giết người là Diêu thị đã đền tội đền mạng. Dường như nàng không có lý do gì để hận "Cha đẻ" nữa.
Ở trong thế giới này, "hiếu" đối với "Cha đẻ", cho tới bây giờ phải ở trước "mẹ đẻ".
Hiện tại nàng vội vã cắt đứt quan hệ với "Cha đẻ", sẽ tổn hại cực lớn đến thanh danh của đại ca cùng Thôi Giác.
Sau này kiểu gì cũng sẽ có thời cơ. Nàng có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi nhiều cái “mười hai năm” nữa.
Điều nàng muốn làm, cũng không chỉ là di thể của mẫu thân.
Nàng muốn một đao cắt đứt với phủ An Quốc công này!!
-
Vào đêm.
Cấm quân mang vào nước và thức ăn, Ôn Tòng Dương cũng không động miếng nào. Không phải hắn ghét bỏ cơm canh thô ráp, là hắn không đói.
Sao phủ An Quốc công còn chưa hồi âm? Nhìn thấy hưu thư, không phải bọn họ nên vui vẻ vạn phần mà đồng ý sao? Đặc biệt là Kỷ Minh Đạt –cuối cùng nàng ta cũng có thể gả cho một tài tử khiến nàng ta hài lòng như Thôi Giác, không cần hao hết tâm tư dạy bảo một phế vật như hắn!!
Chẳng những hắn ăn không ngon, Hà phu nhân cũng không có khẩu vị.
Hai mẫu tử đợi đến canh một, cuối cùng cấm quân cũng gõ cửa!
Ôn Tòng Dương bò dậy lập tức lao tới!
"An Quốc công phu nhân đã chuyển lời, xin hai vị yên tâm, phủ An Quốc công sẽ không vứt bỏ Ôn gia." Cấm quân nói với giọng điệu bình thản: "Hưu thư chỉ coi như chưa từng đưa."
Ôn Tòng Dương há mồm nghẹn ngào.
Không ——
Nàng ta không rời?
Nàng ta không đi??
Vì sao?!
Rốt cuộc hắn có cái gì đáng để Kỷ Minh Đạt lưu luyến? Nói cho hắn biết! Nói cho hắn biết!
Kỷ Minh Đạt không nỡ bỏ cái gì, hắn tình nguyện chặt đi cho nàng ta! Để nàng ta đi!
- buông tha hắn!!!