"Thật sự có thể tùy ý thiếp gọi món ăn sao!" Kỷ Minh Dao lăn một vòng ngồi dậy: "Vậy thiếp muốn ăn sườn xào chua ngọt và thịt dê hầm đỏ! Thiếp còn muốn uống canh dạ dày heo có được hay không!"

Canh dạ dày heo phải chuẩn bị rất phiền phức!

“Thái công nói tùy ý chọn, tất nhiên là được.”

Nói xong, Thôi Giác hôn lên môi phu nhân.

Kỷ Minh Dao bị hôn đến hô hấp hỗn độn.

Sao vừa về đã hôn rồi, còn sắp phải đi ra ngoài nữa.

Nàng ôm lấy Thôi Giác, xoa vành tai của hắn trước, sau đó đưa tay xuống dưới.

—— hắn dừng hôn.

...

Hừ!

-

Phủ Lý quốc công.

Dẫn thái y vào, Vương ma ma nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn không dám nói với nãi nãi tin tức bên ngoài.

Nguyệt sự của nãi nãi đến hôm nay còn chưa tới, nhất định là có thai, vừa nghe thấy nhị cô nãi nãi phong thục nhân tam phẩm, không biết sẽ như thế nào.

Trước tiên giấu diếm chút mới tốt.

Thái y khom người đi vào.

Kỷ Minh Đạt đặt một tay trên gối mạch, một tay đặt lên bụng dưới, trong lòng làm sao cũng không bình tĩnh được.

Con của nàng, đã tới rồi sao?

Lần này nàng ta có thể sinh được nhi tử hay không? Chỉ cần có nhi tử, nàng ta sẽ không cần mỗi tháng năm ngày sinh hoạt cùng Ôn Tòng Dương nữa.

Ôn gia mấy đời đơn truyền, mãi đến gần ba mươi năm mẹ chồng mới có Ôn Tòng Dương, nàng ta mới thành hôn không đến một năm. Cho dù thai này không phải nhi tử, sinh thêm một đứa nữa, chắc chắn cũng sẽ có!

Thái y bắt mạch xong.

"Chúc mừng phu nhân!" Ông đứng dậy, miệng đầy xác định: "Phu nhân quả thật là có thai một tháng rồi!"

Kỷ Minh Đạt vui mừng gọi người tiễn thái y ra ngoài!

Ngày chờ đêm mong, con của nàng ta quả thực đã đến! Tuy rằng mới một tháng, thai khí đã vững chắc, rất khỏe mạnh, không bị ảnh hưởng khi nàng ta đi theo đoàn, đi đường và đánh mã cầu ở hành cung!

Cũng may mắn mấy tháng gần đây, nàng ta đều chú ý bảo dưỡng thân thể, bù đắp những thiếu hụt! Từ bốn, năm tháng trước, nàng ta đã dừng uống canh tránh thai nên càng không liên quan nữa. (App T-Y-T)

"Tin tốt này, phải nói cho lão thái thái và lão gia, thái thái, nhưng thời gian quá ngắn..." Nàng trầm ngâm: "Chỉ nói thân thể ta không khỏe, mấy ngày nay không cần để đại gia tới."

Ôn Tòng Dương chắc cũng mừng rỡ vì không phải đến. Mà lại ứng phó năm ngày hành phòng tháng này, chờ đủ hai tháng lại nói. Mới một tháng, nếu chẳng may ——

Không, không có nếu.

Đôi môi Kỷ Minh Đạt mím chặt.

Nàng ta lại lệnh cho tất cả mọi người trong viện giữ bí mật, ai cũng không được nói sót một chữ.

Các nha hoàn đều đồng thanh đáp vâng.

Quyết định xong, Kỷ Minh Đạt liền đi đến thư phòng, lật xem bài giảng của nàng ta cho Ôn Tòng Dương.

Dạy hắn đọc sách còn có thể tiếp tục —— gần tháng nay, hắn rất ít làm nàng tức giận, không sợ tổn thương thân thể. Nhưng đốc thúc hắn luyện tập võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, chỉ sợ chỉ có thể hoãn lại một chút.

Cũng được.

Đương nhiên là đứa trẻ quan trọng nhất.

Chờ hài tử sinh ra, còn có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi nắm lại phụ thân của nó.

Kỷ Minh Đạt lại thu tay về, hai tay bảo vệ bụng dưới.

Có nên nói cho nương và tổ mẫu, hỏi ý hai người một chút hay không?

Nàng ta đang do dự, Vương ma ma cũng đang do dự.

Nhưng chuyện này Vương ma ma không dám nói, cũng thật sự không giấu được:

Cả đường cái đều bàn tàn về cuốn sách mà nhị cô nãi nãi viết "Kềm trợ sản", ngay cả trong phủ này cũng có người gửi xuống một quyển. Bà không nói, một lát nữa nãi nãi sẽ nghe thấy từ miệng người khác. Còn không bằng bây giờ bà hồi bẩm sẽ tốt hơn.

Trong lòng Vương ma ma bất ổn mà mở miệng: "Nãi nãi, có chuyện này nô tỳ còn chưa nói."

"Chuyện gì?" Kỷ Minh Đạt thờ ơ hỏi.

"Là chuyện của nhị cô nãi nãi." Vương ma ma vội đỡ lấy tay và lưng nàng trước, sau đó mới nói tiếp: "Nhị cô nãi nãi, được phong Thục Nhân rồi."

Kỷ Minh Đạt lập tức bảo vệ chặt bụng dưới.

Một lúc lâu sau nàng ta mới hoàn hồn, trước tiên cảm thụ thân thể.

Khá tốt, khá tốt! Bụng không đau, hài tử không có việc gì!

Thuận theo tay nhũ mẫu ngồi xuống, nàng ta như không thể tin được mà mỉm cười: "Tháng bảy mới phong cung nhân, là vì hợp thức hóa danh phận trong đại điển phong hậu. Lúc này mới qua bao lâu, tại sao lại gia phong Thục Nhân?"

Ngay cả tán quan của Thôi Giác cũng là bởi vì săn hổ nên mới được bệ hạ thưởng "Trung nghị đại phu", vị ở chính tứ phẩm, nhưng cũng chỉ là một danh hiệu hư danh.

Nhị muội muội, phẩm cấp lại cao hơn hắn ư?

Không phải nên là thê tử theo trượng phu mà vinh hiển sao?

Rốt cuộc Nhị muội muội có bản lĩnh gì, một lần lại một lần còn cao hơn cả Thôi Giác?

Kỷ Minh Đạt mơ hồ có chút đau đầu.

Nàng ta càng bảo vệ bụng dưới chặt hơn.

Nhìn nãi nãi không có việc gì, Vương ma ma mới vội vàng giải thích: "Là Nhị cô nãi nãi không biết làm sao làm ra một thứ, gọi là "Kềm trợ sản", nói là giúp nữ nhân sinh con! Thứ không lên được mặt bàn này vậy mà lại được bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương coi trọng, ra lệnh khắc ấn in sách phát đến mỗi nhà, còn phong chức quan cho mấy bà đỡ ở Thái Y Viện. Nhị cô nãi nãi tựa hồ là người đứng đầu, cho nên cũng được phong thêm một cấp."

Bà mụ?

Kẹp... trợ sản?

"Sách gì! Sách ở đâu?" Kỷ Minh Đạt vội hỏi.

"Mỗi nhà có một quyển, nghe nói là đã gửi đến thư phòng của lão gia." Vương ma ma vội nói.

"Ta đi xem!" Kỷ Minh Đạt đứng dậy rời đi.

Vương ma ma vội vàng dẫn người đuổi theo: "Nãi nãi cẩn thận thân thể!"

Sáng sớm hôm nay Lý Quốc bá đi ra ngoài chưa về, thư phòng chỉ có gã sai vặt nam bộc đang tán gẫu đùa giỡn.

Thấy nãi nãi tới, bọn họ vội vàng đứng lên, cung kính đứng hầu ở cửa hành lang.

Cữu cữu không có nhà, Kỷ Minh Đạt không đi vào, chỉ hỏi quản sự: "Buổi sáng trong cung đưa sách tới, có thể lấy cho ta xem trước được không?"

"Có thể! Đại nãi nãi chờ một chút!" Quản sự vội vàng tiến vào thư phòng, đem sách ra: "Chính là quyển này!" ( truyện trên app tyt )

Ông ta lại vội cười nói: "Sách này bên ngoài hiệu sách cũng có bán, nãi nãi xin cứ việc cầm lấy, không cần đưa tới, ta mua lại cho lão gia là được."

"Vậy thì vất vả cho ngươi rồi." Kỷ Minh Đạt ra hiệu cho Vương ma ma.

Vương ma ma liền lấy bạc ra đưa cho quản sự: "Không tiện để ngươi tốn kém lại vất vả, mua bầu rượu uống đi. Chỉ là phải mau mau mua sách về, đừng để lúc lão gia muốn nhìn lại không tìm được."

Quản sự từ chối không được, nhận lấy, trong tay chỉ ước lượng một chút liền biết là hai lượng bạc, tiền tiêu hàng tháng của ông ta, quả thật không nhỏ.

Bạc là chuyện nhỏ, tâm ý là chuyện lớn. Trong lòng ông ta không khỏi tôn kính đại nãi nãi hơn.

Kỷ Minh Đạt cầm sách trở về phòng, trên đường không nhịn được mở ra.

Là văn tự của Nhị muội muội. Không có chút tài văn chương nào đáng để khen ngợi, cả bài chỉ có nói rõ, cho các ví dụ và kết quả, nhưng bất ngờ là có thể khiến người ta xem tiếp, một lần liền đọc hiểu.

Kềm trợ sản.

Nhị muội muội chưa từng sinh con, càng sẽ không đỡ đẻ cho người ta, chuyện như vậy, nàng nghĩ đến từ đâu? Là do chính nàng nghĩ ra, hay là, kỳ thật là chủ ý của người khác, chẳng qua là bởi vì hoàng hậu thích nàng, có thể viết sách, hưởng được công lao?

Khép sách lại, đặt ở bên cạnh án, Kỷ Minh Đạt ngồi ở trước cửa sổ, thật lâu không nói nữa.

Vương ma ma quấn áo choàng cho nàng ta: "Bên cửa sổ này lạnh, nãi nãi phải chú ý thân thể. Sau này không thể so với trước kia, càng phải đặc biệt cẩn thận."

Kỷ Minh Đạt nhìn bụng dưới của mình.

Đúng, đúng. Hiện tại, hết thảy đều không có quan trọng bằng hài tử.

Đừng suy nghĩ nhiều.

Dù thế nào đi nữa, cũng chỉ là nhị muội muội cùng với người trong tiện nghiệp cùng nhau làm ra kỹ thuật kì lạ mà thôi. Mặc dù hữu dụng, cũng không phải là đồ khó có được.

Nàng có thể vì cái này mà được gia phong một cấp, còn có thể một mực gia phong lên tới cáo mệnh phu nhân nhất phẩm sao?

Sao bệ hạ lại phong thưởng qua loa như vậy!

Quấn chặt áo choàng, lại uống một ngụm trà nóng, Kỷ Minh Đạt cảm giác được trên người nóng lên, hơi đổ mồ hôi, rất thoải mái.

Nàng ta có hài tử. Nàng ta sắp làm mẫu thân rồi.

Nhị muội muội như thế nào, nàng ta không cần quá để ý.

...

Thư phòng Lý Quốc bá.

Tức phụ Lý Kiều chậm một bước, không lấy được quyển "Kềm trợ sản". Bà ta cũng không tiện đi xin đại nãi nãi, đành phải thúc giục quản sự trong thư phòng nhanh đi mua!

Trong lòng Quản sự thầm mắng, liều mạng chạy đi mua về, còn mất gần nửa canh giờ.

Tức phụ Lý Kiều đã lấy được, nhanh chóng đưa tới cho phu nhân.

Mặc dù Hà phu nhân không muốn xem sách này nhiều, nhưng đồ đưa đến thư phòng lão gia, bà ta còn chưa nhìn thấy bóng dáng mà con dâu đã cầm đi trước, trong lòng tất không thoải mái.

Nhưng vì một quyển sách mà tức giận với con dâu lại quá nhỏ mọn.

Bà ta đành phải không nói nhiều, tùy tiện mở ra.

Vừa nhìn, bà ta liền nhìn vào.

"Ngươi xem cái này, cái này..." Nhìn xem, bà ta giơ quyển sách lên, ra hiệu cho hầu phòng cùng một chỗ, "Ngay cả đứa bé đầu lòng nặng bảy cân tám lạng cũng kẹp ra an toàn. Còn có cái này! Xương chậu không mở, thai đầu chưa lọt xuống, vậy mà cũng mẫu tử đều bình an!"

Tuy tức phụ Lý Kiều biết chữ, có thể đọc hiểu sổ sách nhưng sách thì đọc không mấy thông thạo. Nhưng nhìn sách của Kỷ nhị cô nương viết, bà ta lại có thể hiểu hết, cũng không thể rời mắt.

"Nếu như hai mươi năm trước có thứ này thì tốt biết bao." Hà phu nhân thở dài: "Vậy ta sinh ra Tòng Dương, cũng có thể bớt chịu khổ rồi."

Bà ta sắp ba mươi mới có đứa con đầu tiên, thai kỳ được chăm sóc quá tốt, quá cẩn thận, lúc sinh không dùng được sức ở eo, Tòng Dương lại quá lớn, thiếu chút nữa liền một xác hai mạng.

Bà ta sợ sinh con, nhưng không quá năm năm, không ngờ lại mang thai một đứa nữa, chính là Tòng Thục. May mắn, Ôn Tòng Thục sinh ra thuận lợi, đứa nhỏ này đi ra cũng hiểu chuyện, không giống Tòng Dương, luôn khiến người ta quan tâm.

Sinh Tòng Thục xong, bà ta và lão gia đã hơn ba mươi, sắp bốn mươi rồi, từ đó về sau không có con nữa. Đến độ tuổi này rồi, sau này chắc chắn càng không có. 

Phúc bà ta không còn được hưởng. Nhưng tương lai Tòng Thục sau này còn có thể sử dụng, bà ta cũng có thể giảm chút lo lắng.

"Nhị cô nãi nãi này —— " Không đợi người ta nói, Hà phu nhân liền sửa lại miệng, "Kỷ Thục nhân này…" Bà ta cười nói, "Đúng là làm một chuyện công đức vô lượng."

Trách không được Hoàng hậu nương nương lại muốn gia phong Thục Nhân cho nàng. Bà ta thấy, cho dù là nhất phẩm hay nhị phẩm phu nhân, e là nàng cũng xứng đáng!

"Là công đức vô lượng!" Lý Kiều cũng nghĩ như vậy từ đáy lòng.

Nếu như Như Huệ còn có phúc khí, về sau còn có thể lại có được một thai, có phải cũng không cần quá sợ khó sinh hay không?

A Di Đà Phật! Từ khi đại gia đính thân đến bây giờ, còn chưa tới hai năm, Như Huệ chịu ấm ức cũng quá nhiều rồi: Đầu tiên là tay gãy, rồi lại phá thai, hiện còn ăn thuốc tránh thai làm tổn thương thân thể. Thần Phật Bồ Tát phù hộ, để cho cả đời này nàng bình an qua đi, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.

Hai chủ tớ cùng xem xong quyển sách này.

"Ngươi nói —— " Hà phu nhân bỗng nhiên lại có suy nghĩ.

"Phu nhân?" Lý Kiều vội hỏi.

Hà phu nhân môi giật giật, không nói ra lời.

—— Lúc trước, Tòng Dương thành hôn với Kỷ Thục nhân thì tốt biết bao. Vậy hôm nay, ở trong kinh thành, chính là thê tử của Tòng Dương được nở mày nở mặt.

Nếu khuyên nhủ nàng, phân công lao ra một nửa cho Tòng Dương, Tòng Dương được danh được lợi, lão gia và lão thái thái sẽ càng hài lòng với hắn, vậy cuộc sống sau này sẽ vui vẻ biết bao!

Không giống với thê tử hiện tại.

Yến tiệc săn bắn đêm thu, mặc dù nàng ta được bệ hạ thưởng, nhưng chỉ có nàng ta được nở mày nở mặt, ngược lại còn khiến lão gia nhắc mãi mấy ngày, nói Tòng Dương còn không bằng nàng ta: Nàng ta làm thơ làm phú, có thể so sánh cùng một, hai trăm vị lão, thiếu nữ thông hiểu thi thư. Nếu chỉ tính không đến hai mươi tuổi người trẻ, nàng đang ở thứ năm, chỉ ở sau nhị công chúa, với tiểu thư nhà Thượng Thư, nương tử cùng tiểu thư nhà Tả tướng. Nàng ta lại làm đội trưởng đánh mã cầu với quận chúa Bảo Khánh, mặc dù đáng tiếc thua một quả, nhưng ngay cả bản lĩnh làm đội trưởng Tòng Dương còn không có! Nó làm sao có thể xếp hạng! Còn chưa tính đến giết hổ và săn gấu, trong số tất cả những người dự thi còn lại, hắn cũng không xếp hạng trong hai mươi người đầu.

Hà phu nhân phiền muộn thở dài một tiếng.

Lão gia vốn có ý muốn thưởng Tòng Dương, thấy thê tử được bệ hạ ban thưởng, liền không nhắc tới nữa. Bà ta thử hỏi một lần, lão gia liền nói Tòng Dương còn không xứng.

Đây nào phải cưới thê tử?

Quả thực là cưới một tổ tông có thể triệu hồi Ngũ Chỉ sơn!

===

TN Team: Cmt nhiều nhiều cho tụi mình thêm động lực nhó!! Tụi mình mong mọi người lắm á (p≧w≦q)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play