An Khánh Đường.

Sắc mặt Từ lão phu nhân đen kịt, bảo Vương ma ma lui xuống. Vương ma ma không dám ngẩng đầu, vội vàng đi ra ngoài. Từ Uyển cũng không dám khuyên một câu, chỉ ở bên cạnh không dám thở mạnh, yên tĩnh đứng hầu.

Ngồi một mình nửa ngày, cuối cùng Từ lão phu nhân vẫn không thể nuốt cục tức trong lòng xuống, hung hăng ném chén trà trong tay ra ngoài!  Bà tử nha hoàn lập tức quỳ đầy đất. Ngay cả Từ Uyển cũng xách váy quỳ xuống. Trong lòng nàng ta đã cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn bóp chặt chân mình, run giọng nói: "Lão thái thái, coi chừng thân thể!"

Đám nha hoàn, bà tử Lưu Ly cũng vội vàng nói: "Lão thái thái, coi chừng thân thể!"

Từ lão phu nhân vỗ ngực đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, một mình đi về phòng ngủ. Quả nhiên, không phải con ruột, dù có nuôi lâu hơn nữa, đối tốt với nó thêm nữa, cuối cùng trong lòng vẫn chỉ nghĩ đến mẫu thân ruột của nó!

-

Thôi Trạch.

Xuống ngựa trước cửa phía Tây, Kỷ Minh Viễn gọi người đi ra hậu viện hỏi Nhị tỷ tỷ và tỷ phu có tiện hay không, sau đó bước nhanh về phòng tắm rửa, thay một bộ y phục khác.

Sau khi dắt lại áo bào, gã sai vặt đã chờ ở nhà chính, cười đáp: "Nhị nãi nãi nói thuận tiện, mời gia đi ngay."

Kỷ Minh Viễn và Thôi phủ thừa đều là "đại gia". Đã ở nhờ Thôi gia, hắn liền lệnh người bên cạnh không được phép xếp hạng, cứ xưng hô đơn giản là được.

Hắn lập tức đi về phía hậu viện. Nhị tỷ tỷ đang ngồi dưới hành lang, nhìn các nha hoàn nhảy dây. Nhị tỷ phu không ở trong sân.

Thấy hắn đến, Kỷ Minh Dao vỗ vỗ bên cạnh, gọi hắn tới ngồi, cười hỏi: "Phu nhân thế nào rồi?"

"Nhị tỷ." Kỷ Minh Viễn hành lễ trước, sau đó ngồi xuống, trả lời: "Phu nhân bảo đệ không được ở lại nhà, bảo đệ trở về đi theo tỷ phu và Thôi phủ thừa đọc sách đã là giúp phu nhân rồi. Cũng xin Nhị tỷ tỷ đừng lo lắng nữa."

"Tỷ tỷ đã giúp đỡ phu nhân rồi." Hắn nói: "Đã giúp phu nhân một chuyện rất lớn rồi."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Kỷ Minh Dao nghiêng mặt qua nhìn hắn cười. Bị kẹp ở giữa Thôi gia, tỷ tỷ khác mẫu và mẹ đẻ cũng không dễ dàng nhỉ.

Nụ cười của nhị tỷ đã cho Kỷ Minh Viễn chút dũng khí, hắn thấp giọng hỏi: "Thì ra phu nhân đã nói không cho Nhị tỷ tỷ nói cho ta biết thân thể của phu nhân như thế nào sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Minh Dao cười nói: "Phu nhân sợ đệ phân tâm chậm trễ việc học. Nhưng dù sao đệ cũng là con ruột của phu nhân, ta không thể không nói."

Nàng không nói mới là sai.

"Đa tạ Nhị tỷ, ta biết rồi." Kỷ Minh Viễn đáp.

Kỷ Minh Dao không hỏi Ôn phu nhân có hỏi vì sao hôm nay nàng không đi hay không. Kỷ Minh Viễn cũng không nói đến thái độ của mẫu thân đối với việc hôm nay Nhị tỷ tỷ không đi.

“Đệ còn nhỏ, không nên suy nghĩ nhiều!" Kỷ Minh Dao chỉ cười nói, "Nếu đã quyết định không quay về, ở đây chỉ được phép chuyên tâm đọc sách, bảo dưỡng thân thể, còn lại cái gì cũng không được nghĩ —— cũng không được nói những lời của phụ thân với tỷ phu và Thôi phủ thừa!"

"Nhị tỷ!" Kỷ Minh Viễn giật mình.

Nhị tỷ tỷ cũng biết những lời kia của phụ thân sao? Lập tức hắn liền hiểu được: hôm nay lão gia đã mấy lần ám chỉ, bảo hắn nói những lời này với Nhị tỷ phu và Thôi phủ thừa, làm sao Nhị tỷ tỷ có thể không biết chứ!

"Nếu đệ dám nói, nhà này sẽ không ở nổi nữa." Kỷ Minh Dao nghiêm túc nói.

Nàng không cười nữa, chỉ vỗ đầu Minh Viễn một cái: "Được rồi, ngày mai phải đi học, trở về nghỉ ngơi đi!"

Kỷ Minh Viễn hành lễ cáo lui, ngay cả bóng lưng nhìn cũng có chút tâm sự nặng nề.

Kỷ Minh Dao nhẹ đứng lên, đi trở về phòng.

Thôi Giác từ thư phòng phía đông ra đón: "Minh Viễn vẫn ở lại học à?"

"Tất nhiên là ở lại rồi!" Kỷ Minh Dao cười, cầm tay Thôi Giác, nàng thò đầu nhìn về phía thư phòng, thấy trên bàn có một bức chữ chỉ viết một nửa, liền cười hỏi: "Sao Nhị gia lại bỏ dở nửa chừng?"

"Tạm nghỉ giữa chừng, giờ sẽ trở về viết cho xong." Thôi Giác bất đắc dĩ.

Cùng nhau trở lại thư phòng, ở bên nhìn Thôi Giác luyện chữ một lát, Kỷ Minh Dao cũng chấm giấy chấm bút, toàn tâm luyện một bức thư pháp mà Tùng thái công tặng cho Thôi Giác trước kia.

Vừa nghĩ tới bức thư pháp của nàng còn được treo trong phòng Tùng Thái công, không biết sẽ bị bao nhiêu danh lưu Đại Nho, học sĩ uyên bác trông thấy, những người này còn lấy trình độ thư pháp kia của nàng để suy đoán, đánh giá, bình phán Tùng Thái Công bao dung đối với tiểu bối, nàng lại rất muốn bò qua xé chữ đó xuống a a a a a!

Chữ này nàng phải luyện lại! Chưa nói đến việc trở thành danh gia lưu danh sử sách, tối thiểu nhất trong vòng ba, năm năm phải có chỗ tiến bộ, đi đổi lại bức chữ kia!

Cho nên, hơn mười ngày này, cho dù bận rộn chuyện nhà, mỗi ngày nàng cũng rút ra ít nhất một canh giờ luyện chữ, thời gian luyện tập bình quân so với trước nhiều gấp đôi. Quả nhiên, người có mục tiêu rõ ràng mới có động lực lớn hơn.

Hừm.

Luyện chữ mãi đến giờ cơm tối, viết xong một bức tranh chữ cuối cùng, Kỷ Minh Dao mới cùng Thôi Giác đi ăn cơm.

Thôi Giác đương nhiên phát hiện ra những biến hóa của phu nhân trong những ngày gần đây. Cơm xong, trước khi phu nhân tắm rửa, hắn hỏi: "Phu nhân muốn có tiến bộ, sau đó thay chữ Thái Công hiện đang treo trong phòng sao?"

"Bị chàng nhìn ra rồi..." Kỷ Minh Dao thừa nhận, nàng cười: "Trong một số chuyện, thiếp cũng có chút hư vinh đấy!"

Nàng nhìn về phía bốn chữ "hiền phu giai phụ" treo ở giữa nhà chính. Buổi chiều hôm nay đại ca đưa nó tới đây, Thôi Giác tự tay treo lên.

Mặc dù Thái công yêu quý nàng, nhưng nàng quả thật bởi vì nhận được nhiều ân huệ từ Thái Công nên rất muốn báo đáp Thái công. Nhưng trên người nàng có cái gì là thứ Thái công cần? Thái công có thể lấy được cái gì từ trên người nàng chứ? Nàng chỉ có thể nghĩ, nếu thấy nàng có tiến bộ, có lẽ Thái Công sẽ cảm thấy vui vẻ, vui mừng nhỉ? Chí ít, nàng muốn để cho người khác trông thấy tiểu bối mà Thái Công yêu thích cũng không phải là hạng người tầm thường, nàng đáng được Thái Công ưu ái như thế.

"Vậy phu nhân phải cố gắng rồi." Thôi Giác cười với nàng, "Nếu không có ích lợi cực lớn, Thái công tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu đổi chữ của phu nhân đâu."

"Trước đây Nhị gia cũng từng đổi chữ sao?" Kỷ Minh Dao phóng túng bản thân chìm đắm trong sắc đẹp. 

"Trong thư phòng của Thái công có một bức chữ do ba năm trước ta viết, đến nay Thái công vẫn không chịu thay." Lỗ tai Thôi Giác ửng đỏ, hắn thấp giọng nói: "Lần trước, phu nhân cũng không nhìn thấy."

"Thật sao!" Kỷ Minh Dao kinh ngạc, nàng vội ôm lấy Thôi Giác: "Lần trước là do ta quá căng thẳng, không dám nhìn kỹ các nơi! Lần sau, lần sau lại đi, thiếp nhất định sẽ tìm thấy!"

"Ừm." Thôi Giác hôn lên mặt nàng, "Ta tin phu nhân."

Đây không phải là phòng ngủ!

Nhìn sang hai bên đám người Thanh Sương đã sớm lui ra ngoài, Kỷ Minh Dao đỏ mặt, hôn môi hắn một cái. Thôi Giác quay lại hôn ngược lại.

...

Sau khi tắm rửa xong, Kỷ Minh Dao ngồi ở bên giường mệt rã rời.

Không cẩn thận, hôn quá lâu.

Nguyệt sự của nàng mới qua ngày thứ hai, đương nhiên ngoại trừ hôn ra thì không thể làm gì khác, nhưng qua mấy ngày nữa sẽ không còn nguyệt sự. Tối hôm qua bọn họ đã nói trước, trước tiên không sinh con, nhưng mà không sinh con không có nghĩa là không thể làm. Vấn đề là Thôi Giác có biết không sinh con thì làm thế nào không...

Kỷ Minh Dao quyết định hỏi một chút. Nàng đứng lên, đi lại trong phòng, giữ cho mình tỉnh táo, chờ đợi Thôi Giác tắm rửa xong.

Trong phòng tắm, Thôi Giác nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn của phu nhân.

Phu nhân còn chưa ngủ ư?

Lúc cân nhắc, hắn không trì hoãn nữa, lau người mặc quần áo đi ra, quả nhiên thấy phu nhân đang chờ hắn, có lời muốn nói.

Ban đêm mùa hè nóng, y phục của phu nhân càng thêm mỏng manh.

Ôm phu nhân ngồi trở lại bên giường, hắn khắc chế chính mình, chỉ nhìn ánh mắt của phu nhân, hỏi: "Phu nhân có lời gì?"

Trong mắt phu nhân đầy khẩn trương và ngượng ngùng, hỏi hắn: "Nhị gia biết… nên tránh như thế nào không?"

Hiểu ý phu nhân, trong nháy mắt đầu Thôi Giác trống rỗng. Không vì cầu con, chỉ vì vui thích, phu nhân cũng nguyện ý giao hòa với hắn.

Đúng rồi, hắn nghĩ, chỉ vì vui thích cũng có thể.

Thì ra hắn không cần nhẫn nại, phu nhân cũng không cần.

Nhưng, làm sao tránh được thì ——

"Nhị gia… không biết sao?" Kỷ Minh Dao nhỏ giọng hỏi.

"Ta ——" Thôi Giác dời ánh mắt, hắn nhìn về phía làn váy của phu nhân trước, mơ hồ trông thấy da thịt lộ ra dưới váy lụa mỏng, hắn lại vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngày mai ta liền đi…học tập."

"Vậy, vậy..." Kỷ Minh Dao chỉ có thể nói, "Nhị gia, học cho tốt."

Dù sao, đối với phương pháp tránh thai của thế giới này, nàng cũng không quá hiểu... Thật ra đối với thế giới trước nàng cũng không hiểu lắm...

"Ừm." Thôi Giác đáp, nhưng tiếng này quá mức cứng ngắc, hắn lại vội vàng thêm một câu: "Phu nhân... Yên tâm."

Kỷ Minh Dao đương nhiên tin tưởng năng lực học tập của Nhị Cửu Thám hoa.

Nàng cúi đầu, cũng đáp: "Ừm... Ừm!"

-

Ngày mùng một tháng năm.

Ngày đầu tiên của tháng này, theo thường lệ sẽ mở hội đại triều ở Đại Minh điện Thượng Dương cung.

Canh năm.

Phủ Quảng Nghi công chúa.

Từ sau khi xuất cung khai phủ, trừ giao thừa, năm mới và các loại lễ lớn, Quảng Nghi đã gần hai mươi năm không dậy sớm như vậy. Thật ra bà không cần ra ngoài trước khi tảo triều bắt đầu, chỉ đợi lúc triều hội sắp kết thúc, chờ ở ngoài Đại Minh điện là được. Nhưng hôm nay thật sự có chuyện quan trọng, bà cũng không ngủ được nữa.

"Ý lập hậu của bệ hạ đã quyết, người lại rất ghét An Quốc công ỷ vào công lao của tổ tiên xưa kia, hoành hành ngang ngược, đến hôm nay còn dám can đảm tụ tập người khác cấu kết với nhau để nghị luận thái tử, dã tâm rất rõ ràng. Sớm muộn gì bệ hạ cũng phải trừng trị bọn họ. Ta không làm thì sẽ còn có rất nhiều người khác tranh nhau làm." Bà cũng nói với Bảo Khánh. Cầm lấy nghiên Cửu Phụng, Quảng Nghi tự tay cài trâm lên búi tóc cho mình. Hoàng thất Đại Chu không chỉ có một phủ này của bà, "Nếu như ta thành công, tất sẽ không bạc đãi con bé." Nắm chặt tay nữ nhi, Quảng Nghi mỉm cười.

===

Tên truyện: SAU KHI GẢ CHO VAI ÁC NGHÈO TÚNG 

Tác giả: Nhĩ Lễ

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Chữa khỏi

- Giới thiệu -

Quyền thần Tạ Hàm Chi, tàn nhẫn độc ác, gi·ết người như ma.

Hắn lấy thanh quân làm cớ, huyết tẩy triều đình, mạng người trong tay không dưới hàng vạn.

Dân oán thán, hoàng đế bất đắc dĩ hạ chỉ đày Tạ Hàm Chi đến Tế Nam.

Kẻ thù ngày xưa nghe tin chạy đến, tranh nhau muốn mua mạng của Tạ Hàm Chi.

Tạ Hàm Chi đã sớm biết, khi triều dã được quét sạch cũng chính là ngày ch·ết của hắn.

Ngày xe áp giải phạm nhân rời khỏi kinh thành, ngục tốt đánh bóng đao định chém đầu hắn đổi tiền thưởng.

Người hắn đầy v·ết th·ương, ngồi giữa gió tuyết, nhắm mắt lại thản nhiên chờ ch·ết.

Có người lảo đảo chạy đến, che trước mặt hắn.

Khi Tống Căng cửa nát nhà tan, là Tạ Hàm Chi tiếng ác đồn xa kia đã cứu nàng một mạng.

Khi Tạ Hàm Chi suy tàn, ai nấy đều tranh nhau giẫm đạp. Tống Căng tự thỉnh gả thấp, mang theo gương lược cùng tôi tớ hộ tống hắn đến Tế Nam, bảo vệ mạng của Tạ Hàm Chi.

Như vậy, nàng cũng đã trưởng thành.

Sau này Tạ Hàm Chi lại lần nữa bước lên đỉnh quyền lực, người người kính ngưỡng nịnh bợ, nói hô mưa gọi gió cũng không đủ khen.

Tống Căng là nữ nhi tội thần, tự thỉnh hòa li.

Đáng tiếc nàng không thành công, thanh niên ẩn nhẫn lại đáng thương, trang trọng nội liễm khi xưa không quan tâm điều gì, nhốt nàng lại.

Bên tai là âm thanh uy h·iếp hèn mọn.

“Nếu nàng dám đi, từ Tế Nam đến Biện Kinh, ta sẽ dùng máu tươi lót đường cho nàng.”

——

Cả đời Tạ Hàm Chi đều bị người ruồng bỏ, hiểu lầm. Một câu vì nhân dân lập mệnh, vì thái bình muôn đời, hắn liền dẫm lên bóng đêm cùng máu tươi, đi thẳng đến tử lộ không lùi.

Cho đến một ngày, có một người dẫu ch·ết cũng muốn kéo hắn về lại nhân gian.

Mỹ nhân ốm yếu vs Quyền thần mỹ - cường - thảm.

he/sc/1v1/ ngọt văn / song hướng cứu rỗi 

Tác giả nhắc nhở:

1, Giới thiệu truyện đã đánh dấu HE thì nhất định sẽ HE, đừng lo lắng!

2, Chuyện nam chính buộc tội cha nữ chính có ẩn tình.

3, Năng lực xây dựng cốt truyện của tác giả vô cùng bình thường, là một truyện thuần tình cảm. 

4, Nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì nhanh chóng rời đi. 

Tag: Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Chữa khỏi, Mỹ cường thảm, Cứu rỗi

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Căng ┃ vai phụ: ┃ 

Một câu tóm tắt: Hy vọng sống duy nhất của kẻ bất cần.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play