Đầu đau như búa bổ, Giang Nguyệt Lộc ấn hai bên thái dương đang giật liên hồi.

Không biết sau bao lâu, dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mới lắng xuống, anh thở ra một hơi nặng nề.

[Chỉ số cảm thông] của anh dường như đã mạnh hơn.

Khoảnh khắc thoát khỏi giấc mơ, anh như thể kết nối với tinh thần của cô bé, toàn tâm toàn ý đạt đến sự đồng cảm ở cấp độ siêu việt.

Sự phấn khích như dòng điện kích thích lóe sáng, con rết mặt người ẩn nấp dưới nước bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, như một con rồng dài lơ lửng trên không, từ trên cao bao quanh lấy anh.

Những khuôn mặt cười và khóc dần dần di chuyển, bay lên…

Đây là thế giới mà Dung Dung đang sống sao? Giang Nguyệt Lộc cảm thấy thật khó tin.

Hơn nữa… anh đã biết, tên đầy đủ của Dung Dung là Giang Dung, bố mẹ cô bé chính là gia đình Will mà Bố Già đã nhắc đến, cả gia đình này đã chết trên biển từ lâu, không tìm thấy chút dấu vết nào của linh hồn họ.

Hiện tại, trên con tàu này, người duy nhất còn liên quan đến Will là thuyền trưởng. Theo lời Bố Già, người này tự xưng là họ hàng xa của Will.

Nhưng giờ anh đã gặp con gái út của Will, chẳng phải điều đó chứng tỏ rằng có lẽ gia đình Will cũng giống như Dung Dung, bị mắc kẹt ở một nơi nào đó, chỉ có thể liên lạc với họ thông qua những cách đặc biệt, chẳng hạn như giấc mơ?

Dinh thự số 1...

Không nên chậm trễ, phải đến nơi đó xem sao.

"Cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

Phép lịch sự chu đáo như thế này chắc chắn không phải là của Drake, anh nghe thấy một giọng nói xa lạ mà quen thuộc hỏi anh đã tỉnh dậy chưa.

"Drake đang đợi cậu ở ngoài, Chris đã chuẩn bị bữa sáng. Nếu cậu không quen ăn đồ Tây, cậu có thể chọn giống tôi." Giang Nguyệt Lộc lúc này mới nhớ ra, đây là A Kim mà anh đã gặp ngày hôm qua.

"Chờ một chút, tôi ra ngay.”

“Không sao, không cần vội."

Giang Nguyệt Lộc mặc quần áo, sửa soạn một chút rồi ra ngoài. Đến phòng ăn, anh nhìn quanh chỉ thấy Drake và A Kim. Thấy anh đến, mắt Drake sáng lên: "Xem ai đến kìa!"

Giang Nguyệt Lộc ngồi xuống: "Những người khác đâu?”

"Gurion đã đưa họ ra ngoài từ sáng sớm. Thằng nhóc mắt trắng đó còn để lại cho cậu một mẩu giấy, yên tâm, tôi không có mở ra xem đâu."

Anh nhận lấy mẩu giấy Drake đưa, trên đó là chữ viết tay của Lãnh Vấn Hàn.

[Chúng em đi đến Vô Vọng Địa, nghe Gurion nói những con quỷ bị đánh dấu mặt khóc không được phép xuất hiện ở phố Hạnh Phúc, đến gần cũng không được, nên họ đều tập trung ở khu ổ chuột sâu hơn. Đợi em tìm hiểu tin tức, sẽ quay lại báo cho anh.] (App T-Y-T)

Lúc Lãnh Vấn Hàn dùng bút viết lúc nào cũng lắm lời hơn so với lúc nói.

Giang Nguyệt Lộc cất mẩu giấy đi: "Những người thuộc quân kháng chiến khác đâu?"

"Không phải ai cũng có tư cách vào lâu đài. Nếu cậu đang hỏi Bố Già, ông ấy không ăn cùng chúng ta."

"Thôi đừng nói chuyện đó nữa, mau nhìn xem! Đây là bữa sáng được chuẩn bị đặc biệt cho các cậu, bình thường A Kim cũng phải nhập gia tùy tục, ăn đồ Tây cùng chúng ta." Drake nhiệt tình đẩy một cái đĩa về phía anh: "Nếm thử xem thế nào?"

"Cái này?"

Giang Nguyệt Lộc không chắc chắn hỏi: "Đây là... đồ ăn?"

Trong bát súp lớn trước mặt, đầy ắp một loại nước súp kỳ lạ, có lẽ là cháo... nhưng lại đang sủi bọt chua với mùi vị nguy hiểm khó tả. Chiếc đĩa bên cạnh, đặt vài cái bánh bao... lạnh ngắt, vỏ mỏng nhân đầy, những bông tuyết bám trên đĩa lan sang cả bát súp, Giang Nguyệt Lộc trơ mắt nhìn những bông tuyết và bọt khí chua đánh nhau chí chóe.

Món ăn này thế mà còn sống!

Drake dang hai tay ra: "Thôi được rồi, Kim, có vẻ như khẩu vị của cậu ấy khác với cậu. Món súp nước thối và bánh bao thịt lạnh mà cậu yêu thích không thể thu hút cậu ấy."

"Vậy thì khó rồi, Chris vội vàng ra ngoài cùng người ta, cũng không làm thêm đồ ăn..."

"À, có rồi!" Drake búng tay: "Tôi còn dư một ít, cậu ăn phần của tôi nhé."

Trên đĩa của anh ta là một miếng thịt sống còn dính máu đang ăn dở, Giang Nguyệt Lộc chỉ nhìn thoáng qua đã thấy buồn nôn: "Thôi, hôm nay tôi không ăn được nhiều."

"Ừm, không hợp khí hậu?"

"Chắc là vậy."

Cuối cùng, anh chỉ uống một cốc nước lọc.

A Kim nhìn họ chuẩn bị ra ngoài: "Hôm nay cậu định đưa cậu ấy đi đâu?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tôi định là cứ để cậu ấy đi theo tôi làm việc... Có lẽ cậu có thể cho tôi một vài gợi ý?"

A Kim thản nhiên nói: "Khu thương mại phía đông có chút rắc rối, Bố Già đang thúc giục, tốt nhất hôm nay cậu nên qua đó xem sao."

"Nhiệm vụ đột xuất? Ồ, tôi thích. Đi nào anh bạn, trước tiên hãy chọn một phương tiện di chuyển. Cậu không nghĩ hôm nay chúng ta sẽ đi bộ ra ngoài chứ?"

"Được." Giang Nguyệt Lộc đi theo Drake.

Vài phút sau, họ đứng trước cửa hầm.

Phía trên được phủ đầy cành cây khô và lá rụng, nhìn bề ngoài, rất giống một cái bẫy.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, Giang Nguyệt Lộc giữ vững cơ thể, cố gắng hỏi bằng giọng bình tĩnh: "Trên tàu cũng có động đất sao?"

Drake cười lớn: "Anh bạn, cậu thật hài hước, đây là câu nói đùa hay nhất mà tôi từng nghe! Nếu Burpee mà nghe thấy cậu dùng từ động đất để miêu tả những gì nó làm, tin tôi đi, tối nay nó sẽ vui đến mức rụng cả xương."

Rụng cả xương? Cách miêu tả thật kỳ quái.

"Được rồi, Burpee! Ra đây! Chúng ta xuất phát nào-"

Đáp lại tiếng gọi của Drake, từ trong hầm vọng ra những tiếng "ầm ầm" vang dội, chưa đầy một lúc, hai chiếc xúc tu sắc nhọn đã chọc thủng lớp cỏ khô ở cửa hầm, một con quái vật khổng lồ bốc mùi tanh hôi xuất hiện trước mặt hai người.

Ngay khi nhìn thấy nó, Giang Nguyệt Lộc đã cảm thấy bất an.

Thứ này quá giống con sâu khổng lồ mà anh đã thấy trong mơ!

"Đây là... phương tiện di chuyển của các anh?"

"Này này này, ánh mắt khó tin của cậu là có ý gì. Bây giờ chúng ta đang ở thành phố Quỷ, không giống mấy con thú bò sát ngu ngốc mà cậu thường thấy đâu. Trước khi chết, Burpee là quái vật đáng sợ nhất dưới đáy biển sâu, đáng sợ nhất đấy! Phải không, Burpee?" Drake âu yếm vỗ đầu con sâu khổng lồ.

Quái vật gì chứ, đây chẳng phải là sâu con chết sao?

Lời phỉ báng trong lòng dường như bị Burpee thông minh nghe thấy, con sâu xương trắng lắc lư cái đầu to lớn, phát ra tiếng kêu thảm thiết bất mãn. Drake lại cho rằng bảo bối của anh ta sốt ruột rồi: "Được rồi, được rồi, giờ thì lên lưng nó đi. Nào, chúng ta phải đến khu thương mại!"

Giang Nguyệt Lộc ngồi... không, nói chính xác hơn là bò lên, ngồi vững.

"À đúng rồi, Drake, khu thương mại rốt cuộc là... ọc ọc ọc…”

Vừa mở miệng, con rắn đầy thù hận đã nhảy vọt lên, như muốn so tài tốc độ với gió, những từ ngữ trong miệng anh như bị gió cuốn đi mất kiểm soát.

Giọng nói của Drake cũng bị gió cắt thành từng mảnh, đứt quãng truyền đến: "Đợi... ọc ọc... hạ cánh rồi nói... ọc ọc ọc... sau!”

-

Đến nơi, Burpee nhẹ nhàng thả hai người xuống, hắt hơi một cái rồi bay đi mất.

Giang Nguyệt Lộc nhìn quanh, thấy thảm thực vật màu xanh rêu phủ kín tầm mắt: "Nơi này giống như vùng đất hoang vu."

Chẳng liên quan gì đến thương mại cả.

Drake lắc đầu: "Haiz, vận may của cậu không tốt lắm, bình thường tôi nhất định sẽ đưa cậu hạ cánh oai phong lẫm liệt ở khu thương mại, nhưng gần đây... Bố Già dặn chúng ta không được gây chuyện, cơ thể của Burpee quá lớn, nên tôi chọn một nơi an toàn để hạ cánh."

"Gần đến rồi, chỉ cần đi qua khu rừng nhỏ này thôi."

"Chẳng phải khu thương mại là địa bàn của các anh sao? Sao lại phải cẩn thận như vậy?”

Drake lắc đầu: "Cậu cứ nghĩ thế đi, trên con tàu này, bất cứ thứ gì liên quan đến hưởng thụ, đều không liên quan đến lũ nghèo kiết xác chúng tôi. Thương mại, mua sắm, chỉ có lũ quỷ hạnh phúc mới đủ khả năng tiêu xài."

"Nhưng chúng tôi cũng có chỗ đứng của riêng mình ở đó, nơi đó... cậu đến rồi sẽ tự hiểu."

Giang Nguyệt Lộc: "... Được rồi.”

Anh trầm ngâm một lúc: "Nơi này có gần biệt thự số 1 không?"

"Biệt thự số 1?" Drake ngạc nhiên: "Chưa từng nghe nói đến nơi này, ở phố Hạnh Phúc sao?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu.

"Những ngôi nhà trên tàu đều được đánh số…”

Vượt qua một vùng thảm thực vật um tùm, Drake chỉ vào khu đất rộng lớn phía xa: "Này, nhìn dãy nhà kia kìa." Những ngôi nhà mà anh ta chỉ là những căn biệt thự nhỏ hai ba tầng theo phong cách phương Tây, kèm theo một khu vườn nhỏ xinh xắn, hàng rào và bãi cỏ của mỗi khu vực đều được cắt tỉa gọn gàng.

"Đó là những ngôi nhà đắt nhất ở phố Hạnh Phúc, phải bỏ ra ngần này điểm hạnh phúc mới có thể mua được." Drake đưa ra một con số khổng lồ khiến người ta phải kinh ngạc.

"Ai lại sống ở đó?" Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Mọi người đều là ác quỷ, có được bao nhiêu hạnh phúc? Ai có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một căn nhà đẹp như thế?"

Drake lắc đầu: "Cậu xem thường lũ quỷ ở đây quá rồi, sống ở đó đều là những gia đình 'hạnh phúc mỹ mãn’ đấy. Còn nữa, cậu nhìn bên kia xem."

Giang Nguyệt Lộc nhìn theo hướng ngón tay của anh ta, đó là căn nhà đầu tiên tính từ trái sang phải.

Drake nói: "Theo tôi biết, những ngôi nhà ở đó bắt đầu được đánh số từ số hai."

"Dinh thự số 2?"

"Chính xác. Ngôi nhà đắt nhất và hiếm nhất ở đây được đánh số hai, không phải bắt đầu từ số một."

Drake rất khó hiểu: "Vậy nên tôi không hiểu, dinh thự số 1 mà cậu nói chẳng lẽ là nhà quỷ trên tàu quỷ? Chúng tôi đều không nhìn thấy sao?”

Anh ta cười lớn vì câu nói đùa của mình, nhưng chỉ có Giang Nguyệt Lộc biết, [nhà quỷ mà ai cũng không nhìn thấy] là có khả năng tồn tại, ngay trong giấc mơ của anh, anh mới gặp hôm qua.

Nhưng anh không định kể chuyện của Dung Dung cho Drake và A Kim nghe.

Thấy anh cứ im lặng, Drake còn tưởng anh đang băn khoăn về vấn đề lúc trước: "Thôi được rồi anh bạn, thấy cậu đau khổ như vậy, tôi sẽ nói cho cậu biết.” ( truyện trên app tyt )

"Nói cho tôi biết điều gì?" Giang Nguyệt Lộc ngơ ngác.

"Chẳng phải cậu rất tò mò tại sao tất cả đều là quỷ, nhưng lại có sự phân biệt cao thấp về hạnh phúc sao?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Chuyện này quả thực rất khó hiểu.”

Lúc mới lên tàu, hạnh phúc và đau khổ trong tay mọi người đều do [Cân đo vận mệnh] tự động cân đo, phàm là quỷ, oán hận đều nhiều hơn vui vẻ một chút, bởi vì họ vốn dĩ tồn tại đến bây giờ là vì chấp niệm khó phai, tâm nguyện khó thành.

Làm sao quỷ có thể hạnh phúc? Lại làm sao có thể có hạnh phúc vô tận?

"Hầu hết quỷ đều là quỷ bình thường." Drake và anh vừa trò chuyện vừa bước vào khu thương mại sầm uất, ven đường có một số cửa hàng, bán đủ loại đồ lặt vặt, anh còn nhìn thấy con sâu thịt sống kinh tởm lúc sáng được bày bán trên kệ hàng của cửa hàng thực phẩm.

Chủ quán lấy ra một miếng thịt sống, khách hàng chìa ra dấu hiệu mặt cười.

Giao dịch hoàn tất chỉ với hai hành động đơn giản.

Nếu không phải miếng thịt sống kia bốc mùi tanh hôi khó chịu, Giang Nguyệt Lộc thậm chí sẽ nghĩ đây là một vụ giao dịch bình thường nhất ở chợ.

"Hửm? Kia..."

Ngay khi vị khách vội vàng rời đi, anh dường như nhìn thấy điều dấu hiệu gì đó trên mặt người kia.

"Cậu thấy rồi chứ." Drake nói: "Nụ cười của hắn ta khác với những người khác.”

Đúng vậy, khác biệt, màu sắc đậm hơn một chút, khóe miệng hơi cụp xuống.

E rằng chỉ cần mua thêm vài lần nữa, màu sắc sẽ trở nên nặng nề, từ nụ cười chuyển thành tiếng khóc, hoàn toàn biến thành khuôn mặt khóc lóc mà hắn ta che giấu.

"Hắn ta sắp bước vào hoàn cảnh tuyệt vọng..."

Drake thở dài: "Tuyệt vọng ở khắp mọi nơi, cậu nhìn bên kia xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play