Im lặng một lúc lâu, Giang Nguyệt Lộc mới lên tiếng: "Ý cậu là, Quỷ Vương Hạ Dực đã ban hành một lệnh theo thưởng hiếm gặp, hắn ta muốn... truy bắt tôi?"

Đồng Miên thở dài: "Không không, không phải hiếm gặp, mà là duy nhất đấy.”

"Hắn rất ít khi xuất hiện, không bao giờ quản lý việc lớn việc nhỏ của Quỷ Đô, cũng chẳng quan tâm đến việc thay đổi vị trí của các Đô Chủ. Đối với hắn ta dường như ai làm việc dưới trướng cũng được. Đối với thuộc hạ còn như vậy, huống chi là người ngoài."

Người ta nói Quỷ Vương không có nơi ở cố định, nhưng lại chỉ chìm sâu trong giấc ngủ hàng ngàn năm ở nơi u ám, hỗn độn nhất.

Trong Quỷ Đô có một câu nói, gọi là "Sự tĩnh lặng trên cao". Nhận thức về bầu trời của họ khác với con người, bởi vì âm ty địa ngục là nơi treo ngược bên dưới, nên bầu trời lại là vực sâu trong mắt người đời. Hắn ở trong vực sâu u tối, tĩnh lặng đó, hắn ở dưới lòng đất.

Khi ngủ say hắn vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ trong Quỷ Đô, như thần linh đối với chúng sinh.

Biết rằng trên đầu luôn có một đôi mắt đang dõi theo, nên tiếng la hét và niềm vui trong Quỷ Đô đôi khi im bặt trong giây lát, đôi mắt đỏ ngầu của lũ quỷ cẩn thận nhìn lên bầu trời.

Tuy nhiên, nơi đó luôn tĩnh lặng, tĩnh lặng chính là sự đồng ý, là sự cho phép, là sự an toàn, vì vậy tiếng la hét và ồn ào lại vang lên lần nữa.

“Đối với lũ quỷ, có lẽ việc nghe thấy tiếng nói của Quỷ Vương mới là điều bất thường, bọn chúng đã quen với việc tận hưởng niềm vui trong sự tĩnh lặng dưới bầu trời. Ngay cả những Đô Chủ kia cũng vậy."

Đồng Miên không khỏi nhìn Giang Nguyệt Lộc, vẻ mặt có chút khó hiểu: "Nhưng ngày hôm đó, tất cả lũ quỷ đều phải ngẩng đầu lên, chấp nhận sự thật Quỷ Vương của chúng đã thức tỉnh... đồng thời, nhìn chằm chằm vào tờ lệnh treo thưởng màu đen trong truyền thuyết kia.”

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Thành phố chìm trong sương mù dày đặc, trên đường phố là những người qua đường hốc hác, cả thành phố như bị rút cạn sức sống, vô hồn, ánh mắt của mọi người tràn đầy trống rỗng.

Trên chiếc ghế dài trong công viên trung tâm, một thiếu niên đang nằm ngủ. Tờ báo che trên mặt bị gió thổi bay, trong tay cậu ta là một bức thư màu đen đến từ phương xa.

"Ưm... Phiền phức quá. Tôi chỉ muốn nằm ngủ ở đây…”

"À đúng rồi, nếu đã gửi cho tất cả mọi người... vậy thì anh trai tôi chắc cũng nhận được nhỉ.”

……

Trên cánh đồng hoang vắng bao trùm bởi màn đêm, một điểm sáng le lói hiện lên.

Chiến binh trong bộ giáp lau đi vết máu trên mặt, lấy bức thư trên không trung xuống, dùng giọng khàn khàn, ngập ngừng đọc nội dung: "... Giang Nguyệt... Lộc?"

Trên sân khấu cũ kỹ, tiếng hát hí kịch ê ê a a im bặt, người đóng vai hề vuốt ve tờ lệnh treo thưởng từ trên trời rơi xuống, đột nhiên cười phá lên như mất kiểm soát.

"Tuyệt quá, tuyệt vời!"

"Ngài đã thấy sự nhàm chán của tôi phải không? Vì vậy mới ban tặng cho tôi niềm vui sướng tột cùng thế này, đợi đến ngày hắn đến... Đồng Tước xuân thâm lục quang âm, mệnh đồ đa truân nhân nhi- À a…”

Trên biển cả tĩnh lặng, không một gợn gió, một giọng nói trẻ trung vang lên từ con tàu khổng lồ lơ lửng trên không trung: "Hửm?"

Bên cạnh anh ta là một tờ lệnh treo thưởng màu đen chưa được mở, ánh sáng đỏ và ánh vàng của hoa văn nền chuyển động, như một con ngươi đen khổng lồ màu máu. Bị "con mắt" này nhìn chằm chằm, ngay cả tiếng cười đùa sau lưng anh ta cũng dè dặt lùi lại.

"Vị đại nhân đó cuối cùng cũng chịu thức tỉnh sao?"

"Tôi vô cùng vui mừng khi hắn ta trở lại, bởi vì niềm vui trên thế gian này vốn nên được chia sẻ cùng nhau, huống chi chúng ta còn là người một nhà.”

Như thể không hài lòng với giọng điệu hời hợt của anh ta, tờ lệnh treo thưởng màu đen phát ra một vòng gợn sóng lửa xanh, anh ta kêu lên "Ai da", theo bản năng ôm lấy ngực đang đau nhói: "Nói chơi thôi, nói chơi thôi... Ngài Quỷ Vương vẫn khó tính như ngày nào, khụ khụ..."

Cơn đau ngày càng dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, giọng điệu của anh ta không còn nhẹ nhàng như trước.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm việc ngay…”

Giang Nguyệt Lộc... sao?"

"Cái tên hay đấy, là cái tên đầy yêu thương mà cha mẹ đặt cho. Nhưng chỉ cần hắn bước chân lên con tàu này, sẽ trở thành con hươu trong lồng, dưới ánh trăng, dù có tài giỏi đến đâu, cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn tay tôi..."

Theo tiếng cười của anh ta, con tàu trở nên lung linh, rực rỡ, tiếng cười đùa trước đó lại vang lên, nơi đây lại biến thành vương quốc hạnh phúc nhất.

"Lệnh treo thưởng có thể định vị được vị trí của anh. Anh thử nghĩ kỹ xem, trong các kỳ thi trước, anh có tiếp xúc gần gũi với hắn ta không?"

Vẻ mặt Đồng Miên rất nghiêm túc, Giang Nguyệt Lộc cũng nghiêm túc suy nghĩ: "Cũng không hẳn là gần gũi, chỉ là ngủ chung phòng thôi."

Đồng Miên: "...”

Anh bị ngu à?

Cậu ta cố gắng nuốt cơn giận xuống, lau mồ hôi nói: "Ngủ chung phòng cũng không sao-”

Lãnh Vấn Hàn người đã im lặng từ lâu lên tiếng: "Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân."

Giang Nguyệt Lộc "a" lên một tiếng, hiểu ý cô bé: "Ở Trấn Uất Đấu chúng tôi đã ngủ chung phòng. Nhưng ở Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân, hắn..." Trước mắt hiện lên hình ảnh một bài kiểm tra thử thách, vai kề vai, lưng tựa lưng, giọng Giang Nguyệt Lộc bất giác hạ thấp: "... Đúng là có một số tiếp xúc thân mật."

Đồng Miên: "..." Anh tưởng tôi không nhận ra anh đang chột dạ à?

Cậu ta tức giận quay sang Lãnh Vấn Hàn: "Còn cậu nữa, sao cậu cải trang kỹ lưỡng thế, đến cả giọng nói cũng thành nam rồi!" Ai mà biết được lúc nghe thấy giọng nam phát ra từ miệng Lãnh Vấn Hàn cậu ta đã sốc thế nào, cô em gái đáng yêu ngày thường ít nói bỗng dưng như vậy thật sự rất đáng sợ, được chứ?

Cậu ta thở hổn hển để bình tĩnh lại: "Thôi, thôi, nói nhiều cũng vô ích, hôm qua tôi nghe ý của cậu và Phó Viện trưởng Lãnh hình như cũng cho rằng anh bị Quỷ Vương nhắm đến rồi.”

“Nhưng họ cho rằng đây là cơ hội tốt ngàn năm có một."

Giang Nguyệt Lộc: "Cơ hội tốt?"

"Đây cũng là nhờ hai bài kiểm tra trước mở đường." Đồng Miên bất đắc dĩ nói: "Hai bài kiểm tra trước chỉ thuận tiện đưa hai vị Đô Chủ ở vị trí thấp nhất đi, đã dò la được không ít bí mật của Quỷ Đô. Còn lệnh treo thưởng thì sao? Đó là do Quỷ Vương đích thân ban hành, chắc chắn phải để các Đô Chủ khác ra tay.”

Giang Nguyệt Lộc nhận ra: "Lần này, rốt cuộc bọn họ đã dò la được gì từ Tần Tuyết và Kỷ Hồng Trà?"

"Cụ thể tôi cũng không rõ, người nhà tôi không bao giờ cho tôi vào trường thi. Nhưng tôi nghe cậu tôi nói, lần này đã cử một giáo viên có nhiều kinh nghiệm về khoa học hình sự, có thể khám nghiệm thi thể của người đã khuất để tìm ra một số manh mối về quá khứ.”

“Có lẽ các cậu còn chưa biết, trường thi Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân đã bị phong tỏa, nghe nói nơi đó bị ảnh hưởng bởi cái chết của hai con ác quỷ."

Bị ăn mòn hoàn toàn, không thể sử dụng được nữa... Đó là những gì cậu ta nghe được.

Cậu còn nhắc đến "cây", nhưng lúc đó sự chú ý của cậu ta chỉ tập trung vào tin tức của hai Đô Chủ Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết.

"Mặc dù hai con ác quỷ đó đã trốn thoát được mười năm nhưng năng lực của chúng rất mạnh, đã lưu lại không ít ký ức mới mẻ về Quỷ Đô, có thể dò la được một vài manh mối về tung tích của những Đô Chủ khác."

Tinh thần Giang Nguyệt Lộc phấn chấn: "Thấy được mặt của họ?"

"Không phải.”

Biết họ ở đâu?"

"Cũng không phải."

Đồng Miên thầm nghĩ, những bí mật này sao có thể dễ dàng biết được như cậu nghĩ chứ: "Những lời này cậu đừng hỏi lung tung bên ngoài, quá nghiệp dư. Những con quỷ lâu năm này đều dày dặn kinh nghiệm, tâm tư khó đoán, một trăm ngày thay đổi một vạn khuôn mặt cũng có khả năng. Lần này chúng ta dò hỏi được chút ít thông tin đã là không dễ dàng rồi.”

"Lại nữa là vì Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết không được hoan nghênh cho lắm, mạng lưới quan hệ trong Quỷ giới không rộng, chúng ta chỉ có thể dựa vào một số tin tức bên lề để ghép lại dung mạo hiện tại của Mười Hai Loạn Quỷ Vu."

Người ta nói, trong số mười hai con quỷ này, hai vị trí thấp nhất thường xuyên thay đổi nhân sự nên rất khó xác định.

Còn những vị trí cao hơn, bố cục gần như không thay đổi trong một trăm năm qua. Trong đó, lại được chia thành hai nhóm. Nếu coi hai vị trí thấp nhất là nền móng thì nhóm thứ hai ở trên nền móng có sự phân loại và định tính rõ ràng. Lũ quỷ trong Quỷ Đô gọi đùa bốn con quỷ lớn này là "Hỷ, Nộ, Ái, Lạc".

Sở dĩ gọi như vậy, thứ nhất là vì chấp niệm của bốn con quỷ còn tồn tại đến ngày nay đều khác nhau, thứ hai là vì phong cách hành sự và bầu không khí của Quỷ Đô do mỗi con quỷ tạo ra, thứ ba là một suy đoán chưa chắc chắn. Nghe nói có liên quan đến ước nguyện hoặc kỹ năng, chiêu thức của bốn con quỷ.

Giang Nguyệt Lộc nghe một lúc: "Nói đi nói lại, vẫn không biết bọn họ ở đâu.”

Đồng Miên cười khà khà: "Anh nói trúng tim đen của tôi rồi. Đừng lo lắng, anh không tìm được Quỷ Đô, nhưng các Đô Chủ lại đánh hơi thấy mùi mà tìm đến. Cậu tôi nói bọn họ tám chín phần mười đã nhận được lệnh treo thưởng, chắc chắn không quá nửa ngày sẽ bắt anh về."

"Bốn con quỷ này không giống như Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết mới đến, không phải dạng vừa đâu. Bọn chúng có địa bàn riêng, mỗi Quỷ Đô đều sừng sững không ngã đã hàng trăm năm, anh sẽ sớm có cơ hội được tận mắt chứng kiến.”

Lãnh Vấn Hàn liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu ta không thích cách nói “nâng cao sĩ khí địch, dập tắt uy phong ta" này chút nào.

Đồng Miên nhún vai, thản nhiên trả lời: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là người cùng phe với hai người, không thấy bây giờ tôi đang ngồi đây sao? Hơn nữa, còn có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Cậu ta nhìn Giang Nguyệt Lộc, người sau cảnh giác hỏi: "Giúp gì?"

Đồng Miên cười toe toét: "Lần sau vào trường thi, nhớ đưa tôi theo nhé? Xin đấy. Tôi đảm bảo sẽ không kéo chân sau đâu."

Giang Nguyệt Lộc: "Đừng ở đây bày tỏ lòng trung thành, kế hoạch cụ thể không phải do tôi và Vấn Hàn quyết định, cậu đi hỏi cậu của cậu đi.”

Đồng Miên khóc lóc: "Nói đến chuyện này, khi cậu tôi hỏi chuyện anh, anh nhất định đừng nói là tôi mách lẻo đấy. Hơn nữa, cũng nhất định đừng nhắc đến chuyện đưa tôi vào trường thi, nhất định đấy!"

"..."

Cậu đã đồng ý đưa cậu ta vào trường thi từ bao giờ thế?

"Nhưng... tại sao vẫn phải gọi là trường thi chứ?"

Đồng Miên bĩu môi: "Chẳng phải là đám quỷ quái đó, ban hành một tờ lệnh treo thưởng còn chưa đủ, nói là vì sự công bằng, nên coi cuộc truy bắt này là một bài kiểm tra của quỷ dành cho Vu sư. Cậu tôi tính tình hiền lành, không cảm thấy có gì. Nhưng Phó Viện trưởng Lãnh thì tính tình cứng rắn, ông ấy nói…”

-Thật nhục nhã, nhục nhã! Tổ tiên ở đây, chắc chắn sẽ thấy xấu hổ vì chúng ta!

"Đám quỷ đề nghị như vậy, cũng là vì chúng đã nhìn Học viện với trường thi của chúng ta ngứa mắt từ lâu rồi."

Không khó hiểu.

Trường thi là nơi Vu sư được huấn luyện để bắt quỷ, quỷ chắc chắn không thích nghe. Một khi có cơ hội chúng sẽ phản công, tạo ra một nơi để ác quỷ thi đấu bắt Vu sư... rất phù hợp với bản tính có thù phải báo của chúng.

Nhưng điều này lại đúng ý Giang Nguyệt Lộc.

Từ khi nghe Viện trưởng Khổng nói rằng Tiểu Phi và những người khác rất có thể đang ở Quỷ Đô, cậu ta chỉ muốn lao đến Quỷ Đô giương cờ đỏ khiêu khích đám đại quỷ: Mau đến bắt tôi đi, mau đến bắt tôi đi!

Vừa hay trùng khớp với kế hoạch tiếp theo của Học viện, các Viện trưởng quyết định lợi dụng tờ lệnh treo thưởng này để phản công Quỷ Đô, thay đổi cục diện "Vu sư yếu, quỷ mạnh" đã kéo dài nhiều năm nay. Tuy nhiên, Vu sư phản bội Học viện mà Viện trưởng Khổng nhắc đến, liệu có phải là một trong bốn con quỷ “Hỷ Nộ Ái Lạc"?

Giang Nguyệt Lộc hỏi Đồng Miên, cậu ta lại nói không biết.

Không chỉ những điều này, ngay cả nhóm đầu tiên là ai, cậu ta cũng không rõ. Giang Nguyệt Lộc một lần nữa nhận ra Học viện hiểu biết về Quỷ Đô ít ỏi đến mức nào, đồng thời cũng hiểu tại sao bọn họ lại bám riết lấy mình.

Cậu ta chính là chiếc chìa khóa có thể mở cánh cửa Quỷ Môn Quan.

Tiễn Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn đi, ngày hôm sau Giang Nguyệt Lộc lại đến gặp Phó Viện trưởng Đồng. Những gì ông ấy dặn dò cũng giống như lời cháu trai ông ấy nói, khi nhắc đến việc Học viện sẽ dùng cậu làm mồi nhử để tiến vào Quỷ Đô, Giang Nguyệt Lộc đã lường trước được nên không hề ngạc nhiên hay tức giận.

Phó Viện trưởng Đồng nói bằng giọng điệu vô cùng thấu hiểu và bao dung, thậm chí còn nói, nếu cậu không muốn có thể từ chối.

Lần này Giang Nguyệt Lộc thực sự ngạc nhiên.

"Đây là ý của Học viện sao?"

"Là ý của tôi." Người đàn ông ngồi trên xe lăn mỉm cười nho nhã: "Có lẽ cậu có thể coi đây là lời đề nghị của một người bạn.”

Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ, giá như Viện trưởng Khổng nói chuyện được một nửa như Phó Viện trưởng Đồng thì tốt biết mấy. Tại sao viện trưởng của Học viện lại không phải là ông ấy cơ chứ? ( truyện trên app T Y T )

"Nhưng tôi quyết định sẽ đi. Đây cũng là ý của tôi."

Phó Viện trưởng Đồng gật đầu: "Tôi tôn trọng quyết định của cậu.”

Đã đồng ý làm, thì phải có trách nhiệm. Trường thi lần này không giống những lần trước, không có kinh nghiệm của người đi trước, cậu và bạn bè phải tự mình mày mò hơn nữa cũng không rõ [Quỷ] sẽ có quy tắc gì. Vì vậy, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều.

Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn thì không sao, ngoài việc bổ sung kiến thức chuyên môn, Giang Nguyệt Lộc còn phải luôn để ý xem xung quanh có bất kỳ vật thể màu đen nào xuất hiện hay không.

Tất cả chỉ còn chờ lệnh treo thưởng tự tìm đến.

Ngày đầu tiên yên bình đã trôi qua.

... Ngày thứ hai cũng trôi qua.

Ngay khi Giang Nguyệt Lộc và những người khác cho rằng nó sẽ không xuất hiện trong thời gian ngắn, vào một buổi tối bình thường, khi cậu đang lau tóc sau khi tắm trong ký túc xá, đột nhiên nhìn thấy công tắc đèn trên tường chuyển sang màu đen.

Vì sự thay đổi rất nhỏ, ban đầu cậu không nhận ra. Chỉ khi ấn xuống cảm thấy không đúng, cậu mới nhận ra.

Nó đến rồi!

Xung quanh chìm vào bóng tối, một chiếc lồng vuông vức, kín mít úp xuống.

Nhịp tim đập dồn dập vì phấn khích, cậu bình tĩnh quan sát xung quanh. Ngoài sự im lặng, vẫn chỉ là im lặng, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng trước mắt cũng xuất hiện những tia lửa xanh đỏ le lói.

Nhịp tim đập dồn dập vì phấn khích, cậu bình tĩnh quan sát xung quanh. Ngoài sự im lặng, vẫn chỉ là im lặng, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng trước mắt cũng xuất hiện những tia lửa xanh đỏ le lói. Ngọn lửa uốn lượn, tạo thành những hình thù hỗn loạn, như những con sóng lớn cuồn cuộn dâng lên giữa đại dương mênh mông, ngay khi ánh mắt cậu dừng lại trên một con quái vật lơ lửng phía sau con sóng, những tia lửa xanh nhạt dần rồi biến mất.

Ngay sau đó, ngọn lửa xanh sau khi rút đi lại ập đến trước mắt.

Tạo thành hai dòng chữ đỏ như máu.

[Chào mừng đến với.]

[Con tàu Ouroboros lặp hạnh phúc nhất.]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play