"Như cô đã thấy, nội dung trên các tấm ván gỗ là chữ cổ của thôn Tuyết, hiện tại đã ít được sử dụng. Chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian để giải mã và phát hiện ra được, trên đó có một thứ vô cùng quan trọng đối với chúng tôi."
Tư tế dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Trước khi nói tiếp, tôi cần giải thích rõ ràng về những chuyện đã xảy ra cách đây mười năm ở nơi này... Sau khi nghe xong, cô sẽ hiểu ý nghĩa của hai chữ "Lộc Nguyệt" đối với chúng tôi."
Giang Nguyệt Lộc mỉm cười, nói: "Tôi xin lắng nghe."
Tư tế kia chợt hỏi: "Lời kể của tôi dựa trên sự hiểu biết của cô, cho nên tôi phải hỏi cô trước một chút, cô đã nắm được bao nhiêu sự hiểu biết về chúng tôi?"
Giang Nguyệt Lộc đáp: "Không có bao nhiêu, nếu không để tôi nói trước?"
Tư tế nho nhã lễ độ, nói: "Xin mời."
"Vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ phát hiện của tôi tối nay." Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng nhập vai.
"Tối nay tôi và Hạ Dực đã đến khu tang lễ và phát hiện ra được rằng, trong quan tài vốn dĩ phải chứa xương người, nhưng hiện tại nó chỉ còn những mảnh vải cùng chiếc vòng nhật thạch, vậy người trong quan tài đã đi đâu? Chuyện này tôi sẽ giải thích sau, hiện tại tôi muốn nói về chiếc vòng nhật thạch, tôi đã cảm thấy hứng thú với nó từ lâu."
"Vòng nhật thạch còn được gọi là vòng sương nữ, theo cách gọi của trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân, đây chính là một viên đá thần được một tư tế có tên Sương đã tìm ra được, nhằm để kiềm chế nguyệt lực của học sinh, còn ở ghi chép được tìm thấy trong hộp sọ của người cây đã ghi rằng, mười năm trước có một giáo viên tên Chúc Tinh Hoa đã phát hiện ra nó, điểm chung của hai người này chính là, đều phát hiện ra đá thần ở phía tây nam của sông Nguyệt và công dụng của đá thần đều dùng để kiềm chế nguyệt lực của học sinh, chỉ có một số chi tiết nhỏ là khác biệt, ví dụ như giáo viên nói có một dòng suối bất khô nằm ở phía tây nam của sông Nguyệt, nhưng trên ghi chép thì không hề có."
"Với hai quan điểm này, quan điểm đầu tiên có tư tế và suối bất khô, điều này gợi nhớ đến câu chuyện truyền thuyết, còn quan điểm thứ hai thì có học giả, ghi chép và nghiên cứu, điều này gợi nhớ đến việc nghiên cứu chuyên môn, sau khi hai quan điểm xung đột, truyền thuyết thì nằm ở trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân, còn nghiên cứu thì bị phong ấn vào đầu người cây không thể tiếp cận. Tôi luôn cho rằng quan điểm bị phong ấn có mức độ tin cậy cao hơn."
"Hóa ra là vậy." Tư tế suy nghĩ: "Cho nên cô nghĩ rằng sự thật chính là, Chúc Tinh Hoa đã phát hiện ra đá thần chứ không phải tên tư tế kia?"
"Không." Giang Nguyệt Lộc đáp: "Tôi nghĩ nó không có thật, tất cả đều là dối trá cho dù là Chúc Tinh Hoa hay Sương Nữ, tất cả đều là những cái bẫy."
Tư tế dừng một chút: "... Dựa vào đâu mà cô nghĩ vậy?"
Giang Nguyệt Lộc lảng tránh câu hỏi, anh nói: "Hãy xem những điểm giống nhau đi, vùng đất phía tây nam đúng là có đá thần, đây là điều đã được tôi và Hạ Dực xác nhận vào tối nay." Nghĩ đến cái cây xù xì kia mà lòng anh vẫn cảm thấy sợ hãi, những mảnh xương màu xám và trắng phủ đầy cơ thể nó, rất giống với chất liệu của vòng nhật thạch, Tiểu Xuân sau khi làm mất đi bản gốc, vẫn có thể dựa vào chiếc vòng xương mà cô ấy nhặt được từ cây để che mắt thiên hạ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Một điểm giống nhau nữa chính là, việc kiềm chế nguyệt lực của học sinh, tôi muốn nói về điểm này, tư tế đại nhân, tôi nghi ngờ các học sinh ở trường Trung học nữ sinh Thụ nhân hoàn toàn không có nguyệt lực, bọn họ đều là người bình thường."
Tư tế khó hiểu nói: "...Nhưng rõ ràng bọn họ đã thể hiện khả năng này, cô cũng đã nhìn thấy điều này trong kỳ thi giữa kỳ."
"Ừm, đúng vậy. Tôi đã thấy nó." Giang Nguyệt Lộc nói: "Nhưng tôi vẫn tin ngày đó không ai dám giở trò gì, nếu để nói cả mấy ngàn người ở trường học cùng lúc, có được sức mạnh thần thánh thành này là điều rất khó."
"Nhưng điều đó không mâu thuẫn với việc tôi nói bọn họ đều là người bình thường, họ có thể bay lơ lửng, đi dưới nước hay di chuyển nhanh trên tuyết và chỉ cần cử động một ngón tay là có thể tiêu diệt được quỷ, tất cả đều là tác dụng của vòng nhật thạch được đeo trên cổ kia.” Giang Nguyệt Lộc dừng một chút: "Vòng nhật thạch mới là thứ có sức mạnh thần thánh thật sự, tư tế đại nhân, ngài thấy tôi nói đúng không?"
"Cô chỉ dựa vào bản thân mà phát hiện ra nhiều điều vậy sao? Tôi càng ngày càng cảm thấy có hứng thú với cô đó, cô Lộc Nguyệt." Tiếng thở dài của tư tế vang lên trong đại sảnh, khiến người ta cảm giác giống như một con rồng ẩn mình khẽ hắt hơi, tạo ra những tiếng vọng rung động liên tiếp.
"Cô nghĩ vòng nhật thạch rốt cuộc là gì?"
"Là xương." Giang Nguyệt Lộc không cần (phải) nghĩ ngợi: "Là xương người."
Bên trong nguyệt đàn tĩnh lặng không có tiếng vang, tư tế đại nhân không nói gì, chỉ có giọng nói của anh vang vọng trong đại sảnh: "Tôi là một vu sư gia nhập nghề muộn, khác với những nữ sinh trung học, đến năm hai mươi bảy tuổi mới có người nói với tôi rằng, trên người tôi có một sức mạnh thần thánh và tôi không hiểu vì sao, mình đã bước vào một lĩnh vực mới mà không hiểu điều cấm kỵ là gì, ngài tư tế, cho nên trước khi đến đây tôi đã tranh thủ thời gian để tìm hiểu một số điều."
Tư tế khàn giọng hỏi: "Điều gì?"
"Tôi biết cơ thể của vu sư khác với người thường, cho nên xác của họ sau khi chết cần phải được chôn ở những nơi đặc biệt và phải thực hiện các nghi lễ cụ thể, vu sư mà trở thành quỷ sẽ rất đáng sợ, cho nên làm như vậy là để phòng ngừa, ngoài việc ngăn chặn xác chết hóa thành quỷ ra, còn phải đề phòng người ngoài ham muốn xương cốt của vu sư ."
"Nói nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ có một ý nghĩa." Giang Nguyệt Lộc nói đơn giản: "Sau khi vu sư chết, sức mạnh thần thánh sẽ chuyển sang xương cốt của họ."
Anh nói với giọng điệu nghiêm túc: "Tôi nghĩ tất cả học sinh của trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân đều là những người bình thường và không có sức mạnh thần thánh gì, họ không thể giao tiếp với thần linh nên không thể mượn sức mạnh của thần linh, còn nguyệt lực đến từ vòng tay của bọn họ, đó là bởi vòng xương được làm từ xương của vu sư, điều này đã mang đến một số phận khác cho bọn họ."
"Nhưng rốt cuộc vu sư đã chết kia là ai? Số phận mà bọn họ đang đeo trên cổ là của ai?"
"Tôi không biết gì về điều này, nhưng khi đi trên nền đất tuyết, suy nghĩ của tôi như hòa quyện với một mảnh trắng xóa, cho đến khi tôi đi qua trát lạt ma và đến nghĩa trang sông nguyệt, nhìn thấy từng cái tên trên mỗi cái cây, chúng đều tương ứng với từng học sinh trong trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân.
Tên tư tế thấp giọng nói: "Cô đang xúc phạm chúng tôi đó, cô Lộc Nguyệt à, chúng tôi không hề ham muốn xương cốt của bọn họ, mãi mãi không bao giờ. Thông thần thì sao? Nó có thể so với việc thoải mái cùng nhau ngắm sao, hay có thể so với việc nắm tay nhau sống đến đầu bạc, có thể so với xuân, hạ, thu, đông bình thường của người thường sao?"
Giang Nguyệt Lộc không trả lời ông ta ngay, không biết từ khi nào anh đã đi đến đầu bên kia của đại sảnh hình tròn, khi tư tế nói về việc nắm tay nhau sống đến đầu bạc, đúng lúc này anh nhìn về phía Hạ Dực, hắn đang dựa vào tường và ôm khuỷa tay nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Khi anh thu tầm mắt về đã chạm phải hai mảnh đất bị dòng nước chia cắt, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu anh nhưng đã bị tiếng của vị tư tế kia cắt ngang, cảm xúc vừa dâng lên với ba câu hỏi liên tiếp đã bị kìm lại, những cảm xúc phức tạp không thể hoàn toàn che giấu kia giống như cát trong chiếc đồng hồ cát bị lật ngược, đang chầm chậm quay trở về trạng thái ban đầu.
Vị tư tế bình tĩnh nói: "Hãy nói thêm những quan điểm khác của cô."
"Quan điểm, ừm." Giang Nguyệt Lộc xoay người bước đi theo dấu chân vừa rồi, ý nghĩ tuôn ra theo bước chân: "Nếu đã nói xong về vòng nhật thạch, vậy thì nói tiếp về Trát Lạc Ma đi."
Vị tư tế hỏi: "Ồ, vậy cô có ý kiến gì về linh vật may mắn mà chúng tôi dùng để bảo vệ các nữ sinh Trung học sao?
"Bảo vệ? Không, không phải, ngài nói sai rồi. Trát lạt ma không có tác dụng bảo vệ."
Âm thanh trên không trung chợt dừng lại, Giang Nguyệt Lộc liếc mắt nhìn: "Tôi vẫn cần tiếp tục nói chứ?"
"Đúng vậy, cô phải tiếp tục."
Giang Nguyệt Lộc khẽ hắng giọng: "Nếu Trát Lạc Ma có thể ngăn chặn mọi ác quỷ, khiến cho trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân trở thành một nơi bình yên không có tai họa, vậy thì vì sao trong trường vẫn còn nhiều đôi mắt giám sát các học sinh như vậy?"
Vị tư tế bình thản trả lời: "Tôi đã nói rồi, điều này chỉ là để kịp thời phát hiện hành vi và lơi nói của các cô gái có gì không ổn hay không thôi, nhằm để uốn nắn lại cho đúng."
"Nói thế thì xin chịu." Giang Nguyệt Lộc giơ tay làm động tác đầu hàng: "Nghe hợp lý đó, tôi bị ông thuyết phục rồi."
“Tôi vốn còn muốn nói rằng, giữa nữ sinh Trung học và trát lạt ma có một khoảng cách, nhưng chắc có lẽ ngài cũng sẽ dùng lý do tương tự để qua mặt tôi, cho nên tôi sẽ không hỏi nữa, chuyển sang chuyện khác."
Anh tự thay đổi chủ đề: "Hãy tổng kết lại một chút, mối nguy hiểm trong thôn Tuyết là gì và trát lạt ma đã ngăn chặn được những nguy hại nào."
"Thứ nhất, đó là các loại quỷ phổ biến trong nhân gian, được chia thành bốn loại như xám, vàng, đỏ và xanh. Ba con quỷ mặc áo vàng mà Tiểu Xuân dẫn về vào ngày hôm ấy chính là một trong số đó, chúng là những linh hồn không tiêu tan và luôn lẩn quẩn trong rừng tuyết này, những con quỷ này đều do người chết hóa thành, vậy vấn đề đặt ra, những người này từ đâu mà đến và vì sao họ lại chết?"
"Ngài tư tế, tôi dường như chưa từng gặp những người khác nào ngoài người trong trường Trung học Nữ sinh Nhân Thụ, ngài có thể nói cho tôi biết vì sao không? Ở đây ngoài các giáo viên và học sinh của trường thì còn có người khác nào sống không?"
Vị tư tế kia vừa muốn mở miệng: "Bởi vì..."
"Không cần vội vàng trả lời, trước tiên hãy nghe tôi nói hết đã." Giang Nguyệt Lộc nói: "Đêm đầu tiên, khi tôi dẫn các học sinh chuyển trường của mình đến đây, tôi đã thấy ba con quỷ mà Tiểu Xuân dẫn về, chúng đã bị cô ấy tiêu diệt dễ dàng, những âm thanh kỳ quái mà tôi và các học sinh đã nghe được từ trong rừng tuyết, kể cả cảm giác không lành, phần lớn đều xuất phát từ chúng mà ra.”
Tư tế: "Cô chắc chắn chứ."
"Tất nhiên, tôi rất chắc chắn."
"Vì sao không chắc chắn được chứ? Những người cây đã mang trong mình sự hận thù đối với học sinh, nhưng vì chúng bị giam cầm nên không thể thoát ra ngoài, những quái vật cây trong nghĩa trang sông Nguyệt cũng vậy, chỉ có lòng hận thù nhưng vì đã cắm sâu bén rễ dưới đất nên chúng mới không thể nhúc nhích. Nếu không phải do các người đưa học sinh đến, chúng làm sao có thể ăn được thịt máu." Giang Nguyệt Lộc nghĩ đến cái xác bị xé nát của Mạch Đông mà cười lạnh một tiếng.
"Nếu Trát Lạt Ma không có khả năng bảo vệ, vậy thì sự tồn tại của nó có ý nghĩa gì?" Vị tư tế phớt lờ cảm xúc của anh: "Chúng tôi căn bản không cần làm chuyện vô ích này."
"Đúng vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả." Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Nó chỉ có hình thức bên ngoài là một sợi dây và còn là một dải giấy ngũ sắc mà người ta hết lòng tôn thờ."
Anh nhớ đến Chúc Linh, đêm đầu tiên khi đến đây, cô gái đó đã cúi đầu, bình thản và thành kính đọc lời cầu nguyện trước Trát Lạc Ma: "Bầu trời màu xanh, mặt đất màu vàng, sự sống màu xanh lá, ngọn lửa màu đỏ, sự tinh khiết màu trắng, trát lạt ma bảo vệ bình an, trát lạt ma che chở chúng ta và bảo vệ cho những người vừa đến sau này, cảm tạ ngài."
Cô ấy tin tưởng tuyệt đối vào Trát Lạt Ma, gắn kết sự an toàn, hạnh phúc và tất cả những điều tốt đẹp của tương lai vào nó, nhưng không chỉ có mỗi cô ấy, mà tất cả học sinh trong trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân, đều được nuôi dạy với suy nghĩ "Trát lạt ma có thể mang đến bình an và hạnh phúc cho chúng ta" Lòng thành kính của bọn họ giống như những đốm lửa nhỏ tràn lên mảnh giấy ngũ sắc tầm thường, khiến cho màu sắc thêm sống động, còn làm cho sợi dây cháy bừng lên...
"Để Trát Lạc Ma cũng hồi đáp lại lòng thành kính của bọn họ."
Vị tư tế khẽ cười: "Để phòng ngừa cô quên, vừa rồi chính cô đã nói Trát Lạc Ma không có sức mạnh..."
"Ý của tôi khi nói đến sự hồi đáp này, không phải là nó đã sống, hay cho rằng nó có linh hồn."
Giang Nguyệt Lộc nói rõ từng chữ: "Ngài biết rất rõ việc tôi đang nói là gì mà, Trát Lạc Ma đã hồi đáp cho trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân một giấc mơ đẹp, một giấc mơ đẹp kéo dài tận mười năm, đúng không?"
"Họ rất an toàn, bọn họ còn giúp đỡ lẫn nhau, chỉ cần họ không bước ra khỏi Trát Lạc Ma thì mọi nguy hiểm sẽ không đến gần, nhưng ai biết được, bên ngoài giấc mơ đẹp của họ luôn có từng đôi mắt lặng lẽ theo dõi, đó chính là các ngài. Các ngài phân biệt và lựa chọn, chỉ định ra vật tế để đưa vào nghĩa trang."
Vị tư tế vội vàng nói: "Đó là bởi vì..."
"Mạch Đông đã bị xé thành từng mảnh đó ngài tư tế ạ." Anh đột ngột nói.
Vị tư tế im lặng.
"Cô ấy đã bị xé thành từng mảnh, thật đau đớn cho một cô gái nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi." Giang Nguyệt Lộc như nhìn thấy cô bé cô độc ngồi trong hốc cây, cô bé như ngọn nến cháy sáng duy nhất ở nơi đó, dùng ngọn lửa yếu ớt để xoa dịu cơn tức giận của quái vật cây.
"Những học sinh bị đưa đến nghĩa trang có hai loại, loại thứ nhất là những người phạm lỗi và bị xử lý, loại thứ hai chính là những người chết bất ngờ, với lý do ngụy tạo là mất kiểm soát nguyệt lực. Đúng rồi, tối nay tôi và Hạ Dực cũng đã xem qua chiếc hộp sắt ở nhà tang lễ, bên dưới hộp dùng để thiêu xác có một cơ quan, ngài đoán xem nó là gì?"
"Chính là một cái hố vừa đủ để một người rơi xuống và những học sinh bị hôn mê không biết gì, sau khi được chuyển đến nghĩa trang sẽ bị ném vào trong bụng của quái vật cây, tôi có nên nói rằng họ may mắn không nhỉ? Vì ít nhất khi họ chết họ vẫn đang hôn mê?"
Giang Nguyệt Lộc không chờ câu trả lời từ vị tư tế, dường như ông ta đã bị những lời nói này làm cho cứng họng.
Ông ta chỉ có thể chầm chậm nói: "Nếu không đưa học sinh đến cho quái vật cây thì chuyện sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ có những hậu quả mà các cô sẽ không thể gánh nổi, nhất định sẽ khiến lòng các người bị lung lay."
"Vậy cốt lõi của các người là gì?"
"Một giấc mơ đẹp, thưa ngài tư tế, không ai được phép làm ảnh hưởng giấc mộng đẹp này."
"Các học sinh học các khóa học liên quan đến nguyệt lực nhưng thật ra chẳng có nguyệt lực nào, điều đó cũng chẳng có ích gì cho bọn họ, bọn họ hoàn toàn không có tương lai, còn những nội dung bí mật bị che lấp trong đầu của người cây, một lớp che lấp đến từ phong ấn còn lớp che lấp khác đến từ sự giáo dục của các thầy cô như... “Đó là thứ không thể đến gần!” Ký ức của bọn họ đều bị phong ấn."
"Ngoài những học sinh tò mò như Tiểu Xuân và Mạch Đông ra, ai sẽ dám mạo hiểm đến gần trát lạt ma chứ? Mọi người trong trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân chỉ hoàn thành những chương trình học không cần thiết và sống một cuộc sống không cần thiết."
Sau một lúc lâu, tiếng nói của vị tư tế lại vang từ trên không, ông ta kiềm chế cảm xúc, nói: "Phân tích rất xuất sắc."
"Vậy thì giấc mơ đẹp kéo dài mười năm này là vì điều gì?"
"Hóa ra bài kiểm tra của ngài vẫn chưa kết thúc à?" Giang Nguyệt Lộc cười, nói: "Tôi nghe người cây chửi mắng rằng, Chúc Linh và Lê Hoa là thứ ngoại tộc, có vẻ như hắn không cùng loại với các ngài, còn có bộ tộc nào khác nữa sao? Hay những hậu duệ khác nhau?"
Vị tư tế đột nhiên gầm lên: "Ai cùng thế hệ với thứ ghê tởm đó chứ!"
Những viên đá vụn rơi xuống, đột nhiên có một bóng người vụt qua trước mặt Giang Nguyệt Lộc, anh còn không biết Hạ Dực sao có thể làm được như vậy, chẳng phải hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi sao? Thế mà có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh như vậy.
Toàn thân Hạ Dực tỏa ra sát khí, đôi mắt đỏ của hắn lạnh lùng không chút gợn sóng, nói: "Tránh xa hắn ra."