Chúc Linh không bao giờ nói dối, càng không thể bịa chuyện về vấn đề này. Thấy Giang Nguyệt Lộc im lặng nhìn họ, Chúc Linh và Lê Hoa bắt đầu cảm thấy lúng túng.
Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là chính cảm giác của họ.
Sáng nay khi thức dậy, Chúc Linh đứng trước bồn rửa mặt, ngẩn người một lúc lâu. Lê Hoa hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy đáp lại một cách vô thức: "… Hình như tớ đã quên mất điều gì đó."
Một người hoặc một sự việc rất quan trọng.
Giống như nước chảy qua bồn rửa, biến mất mà không để lại dấu vết.
Sau khi nói chuyện với Lê Hoa, cô ấy mới cảm thấy khá hơn. Nhưng khi Giang Nguyệt Lộc nhắc đến cái tên "Tiểu Xuân", cô ấy lại ngây người. Cái tên này nghe rất quen thuộc, nhưng không rõ đã nghe ở đâu.
Tình cờ, lúc đó Tạ Tiểu Nhã và những người khác cũng vừa bước xuống, Chúc Linh liền hỏi họ: "Các cậu có biết Tiểu Xuân là ai không?"
Mọi người đều lắc đầu. Chúc Linh lại hỏi Lãnh Vấn Hàn, cô bé cũng không biết. Những câu hỏi lặp đi lặp lại của Chúc Linh khiến Phó Mộng Như mất kiên nhẫn: "Cậu còn định hỏi bao nhiêu lần nữa, chúng tôi đã nói là không biết rồi mà!"
Chúc Linh không hiểu tại sao mình lại cư xử như vậy.
Cô ấy chưa bao giờ ép buộc ai phải trả lời một câu hỏi, nhưng hôm nay lại rất khác thường. Lê Hoa lo lắng nhìn cô ấy, và trong ánh mắt của đối phương, Chúc Linh nhận ra mình trông có vẻ như sắp khóc.
Nhưng đã có chuyện gì xảy ra?
Không có gì xảy ra cả, vậy tại sao mình lại cảm thấy buồn?
"Xin lỗi, tôi…"
"Không cần xin lỗi."
Giang Nguyệt Lộc cắt ngang lời cô ấy: "Em không làm gì sai cả."
Có phải lời cảnh báo của Vu Bích Thu hôm qua đang ám chỉ chuyện này không? Bà ta đã biết trước Tiểu Xuân sẽ biến mất, và cũng biết rằng bạn bè của cô ấy sẽ quên cô ấy.
Liệu những người khác cũng như thế?
Giang Nguyệt Lộc đã dành cả ngày để điều tra. Trong giờ giải lao, anh đi nghe ngóng tin tức một số lớp học và hỏi về Tiểu Xuân, nhưng không ai biết Tiểu Xuân là ai.
Căn phòng ký túc của Tiểu Xuân bây giờ đã có một cô gái khác ở. Cô gái này khẳng định mình đã sống ở đó được nửa năm và chưa từng nghe nói về người nào tên là Tiểu Xuân hay Tiểu Thu.
Ngồi trên băng ghế dưới ánh nắng chiều, Giang Nguyệt Lộc không cảm thấy ấm áp chút nào. Trong tay anh là bài tập các học sinh nộp vài ngày trước, và quyển vở của Tiểu Xuân đã biến mất. Một người có thể biến mất không chút dấu vết như vậy sao?
Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Biến mất rồi sao..."
[Phát hiện từ khóa "biến mất", câu hỏi phụ đầu tiên - "Cô gái biến mất" hiện đã được kích hoạt]
[Chúc mừng thí sinh, chúc mừng thí sinh… Ồ, là bạn à]
Lâu lắm rồi mới có câu hỏi phụ được mở ra, hệ thống liền thức tỉnh, tung hoa chúc mừng nhiệt liệt, nhưng khi thấy người trả lời là Giang Nguyệt Lộc cải trang thành nữ, tâm trạng của cô ta lập tức thay đổi, giọng điệu trở nên mệt mỏi và chán đời.
[Nếu chưa đưa ra lựa chọn trước khi hết thời gian đếm ngược, câu hỏi phụ sẽ tự động bị hủy bỏ]
[Mười, ba, hai…]
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Hệ thống này đúng là phân biệt đối xử.
Nhảy từ mười xuống ba, có phải là người không vậy?
Trước khi hệ thống đếm đến một, anh nhanh chóng chọn đồng ý.
[Trong thời gian quy định, hãy tìm ra vị trí của cô gái mất tích để hoàn thành câu hỏi và nhận điểm số tương ứng. Thời gian đếm ngược bắt đầu từ bây giờ, bạn còn 24 giờ để giải đáp câu hỏi]
[23 giờ 59 phút…]
Không có một chút manh mối nào cả.
Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trắng xóa và suy nghĩ về câu hỏi vừa nghe - "Tìm ra vị trí của cô gái mất tích".
Điều đó có nghĩa là, có một nơi cụ thể nào đó. Người ta thường nói, nếu còn sống thì phải thấy người, nếu chết thì phải thấy xác. Trước hết phải xác định được người hoặc xác. Nếu thực sự biến mất không dấu vết như gió thì không cần phải tìm kiếm làm gì.
Trong trường hợp này, có một sức mạnh có thể xóa sổ sự tồn tại của một học sinh.
Sức mạnh này, tạm thời gọi là "nó."
Sự lãng quên mà nó gây ra xảy ra ở mức độ ký ức. Trong một ngôi trường lớn như vậy, vốn dĩ có nhiều người chưa từng nghe qua cái tên Tiểu Xuân, điều này cũng không có gì lạ. Vì vậy, chỉ cần xóa ký ức của những người có liên quan đến Tiểu Xuân là đủ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Còn việc xóa bỏ sự hiện diện của một người thì ở trường nữ sinh lại càng dễ dàng.
Đầu tiên là bắt Tiểu Xuân đi, sau đó lấy đi những vật liên quan đến cô ấy, để một cô gái khác vào ở thay thế. Nó có thể xóa ký ức về sự tồn tại, thì việc tạo ra ký ức mới về một người không tồn tại cũng không khó. Đó là lý do vì sao cô gái kia có thể tự tin khẳng định rằng mình đã sống ở đó nửa năm.
"Những điều này cũng không quá khó hiểu."
Cốt lõi của vấn đề nằm ở câu hỏi - "Vị trí của cô gái mất tích".
Tiểu Xuân đã biến mất, vậy tại sao câu hỏi không vào thẳng vấn đề là "Tìm Tiểu Xuân ở đâu"? Chẳng lẽ vì không chỉ có mình Tiểu Xuân mất tích? Anh nhớ lại, trước khi biến mất, cô ấy đã mất bình tĩnh và hét lên: "Các người đã quên Mạch Đông, và rồi cũng sẽ quên tôi!"
Câu nói đó đã thành sự thật.
Trước Mạch Đông còn có một cô gái khác mất tích. Hết người này đến người khác biến mất một cách lặng lẽ khỏi trường nữ sinh. Các cô gái ngây thơ bị giam cầm trong trường nghe những câu chuyện cổ tích và hoàn toàn không nghi ngờ những gì đang xảy ra xung quanh họ.
Sau khi làm rõ câu hỏi, Giang Nguyệt Lộc vẫn không tìm được thêm manh mối nào.
Việc tìm kiếm một người giờ đã biến thành tìm kiếm cả một nhóm người, và anh càng cảm thấy áp lực hơn.
Tạ Tiểu Nhã và những người khác cũng đã quên…
Nhưng mà…
Anh vẫn nhớ.
Sự khác biệt giữa anh và Tạ Tiểu Nhã là gì? Anh là giáo viên, họ là học sinh. Còn gì nữa? Anh đưa mắt quan sát xung quanh sân trường, các cô gái tụ tập thành từng nhóm, những chiếc vòng trắng lấp lánh trên cổ họ. ( truyện trên app tyt )
Ngay từ đầu, Lãnh Vấn Hàn và những người khác đã bị dẫn đến Nguyệt đàn để đeo vòng Nhật Thạch. Vòng Nhật Thạch tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng của họ, nhưng nếu nó có thể ảnh hưởng đến trí nhớ thì sao?
Giang Nguyệt Lộc nghĩ rằng tốt hơn hết là anh nên quan sát kỹ hơn. Ban ngày không thể làm được, trong trường thì càng không, xung quanh đâu đâu cũng có con mắt theo dõi, anh cũng không thể giữ một cô gái lại mà nhìn chằm chằm vào cô ấy mãi.
Thái độ của Vu Bích Thu cho thấy các giáo viên ngầm chấp nhận rằng học sinh sẽ mất tích, nhưng không ai nói gì. Nếu anh bày tỏ sự nghi ngờ của mình, có lẽ anh sẽ rơi vào tình thế bất lợi, bị "nó" để mắt tới.
Tòa Các quản gần đây cũng được tăng cường bảo vệ, học sinh không thể lén ra ngoài như trước nữa, anh cũng không thể vào trong.
"À…"
Giang Nguyệt Lộc đột nhiên nghĩ ra một nơi.
-Nghĩa trang.
Học sinh còn sống thì khó tiếp cận, nhưng những học sinh đã chết thì chẳng ai quản lý. Cái Đầu lâu Người Cây từng nói rằng những học sinh đã chết trong trường nữ sinh vài năm gần đây đều được chôn cất tại nghĩa trang ngoài khu an táng. Vì có liên quan đến Nguyệt lực, đồ đạc của các cô gái không được mang về cho gia đình, nên tất cả đều được chôn cùng trong quan tài.
Hơn nữa, mấy năm gần đây không có ai chết, nghĩa trang đã trở nên hoang vắng.
Một nơi đã bị lãng quên từ lâu, số lượng mắt thần giám sát ở đó cũng ít, anh hoàn toàn có thể lên kế hoạch để tránh bị phát hiện.
Càng nghĩ, anh càng thấy đây là một cách hay. Quyết định xong, Giang Nguyệt Lộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, quét sạch những suy nghĩ u ám trước đó. Nhưng anh không nhận ra, từ tầng lầu cao kia, có một ánh mắt không ngừng dõi theo anh.
"Giang Nguyệt Lộc trông có vẻ không vui lắm nhỉ…"
"Cô ấy vừa giúp cả lớp 10-3 vượt qua kỳ thi mà, nếu là tôi thì tôi đã vui như mở cờ trong bụng rồi, sao cô ấy lại có vẻ lo lắng thế?"
"Cô ấy trông rất phiền muộn…"
Tiếng bàn tán truyền đến bên cạnh, Hạ Dực nằm trên lan can hành lang, vô thức nhìn về phía mà mấy cô gái kia chỉ. Người khiến hắn phiền não cũng đang chìm trong cảm xúc không vui, nhưng hắn lại không cảm thấy hả hê chút nào. Ngược lại, hắn càng thêm khó chịu khi thấy vẻ mặt trầm tư, ánh mắt thất thần của Giang Nguyệt Lộc.
Hôm nay trông Giang Nguyệt Lộc bận rộn quá…
Sáng nay ở cửa tòa Các quản, hắn đã nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc. Họ đang nói về một học sinh tên là Tiểu Xuân. Cái tên này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Hắn kéo chiếc vòng trắng lạnh lẽo trên cổ rồi thờ ơ quay đi.
Tại sao mình phải quan tâm đến anh ta?
Anh ta vui hay buồn thì có liên quan gì đến mình?
Nếu mình còn nói thêm một câu với Giang Nguyệt Lộc, mình sẽ ngay lập tức nhảy xuống từ mái nhà này!
-
Đêm khuya, tại khu an táng.
Hạ Dực mặt mày xanh mét, đi theo người phía trước từ xa. Hắn đã theo Giang Nguyệt Lộc suốt nửa tiếng đồng hồ. Lúc đầu, hắn nghĩ Giang Nguyệt Lộc lại định đi gặp Người Cây trong rừng tuyết, nhưng sau đó thấy anh vòng ra phía sau Nguyệt đàn, hắn mới nhận ra mục đích chuyến đi đêm của Giang Nguyệt Lộc lần này là đến nghĩa trang của trường nữ sinh.
Đến nghĩa trang làm gì? Đào mộ à?
Chưa kịp buông lời mỉa mai, người phía trước đã giơ xẻng lên và đào ra một chiếc quan tài.
Hạ Dực: "..."
Giang Nguyệt Lộc làm việc rất nhanh gọn và dứt khoát, kéo chiếc quan tài vào trong rừng, giấu sau gốc cây rồi quay lại lấp đầy cái hố. Sau khi hoàn thành, anh quay trở lại khu rừng. Giống như đã được sắp đặt trước, ở cuối con đường nghĩa trang, một ngọn đèn dầu bỗng sáng lên, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi và một bóng người còng lưng xuất hiện ở cuối con đường.
Đúng như dự đoán.
Người giữ nghĩa trang mà Người Cây từng nhắc đến vẫn còn sống. Nếu anh và quan tài vẫn ở lại đó, chắc chắn sẽ bị người kia phát hiện.
Để an toàn, anh còn vẽ một lá bùa để che giấu hơi thở của mình và chiếc quan tài, cố gắng tránh bị phát hiện trong lần kiểm tra này. Bóng người còng lưng dần khuất xa, Giang Nguyệt Lộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên tay anh bỗng có một bóng dáng quen thuộc.
Con búp bê giấy bay vòng quanh lá bùa trên tay anh với vẻ mặt thèm thuồng. Anh cười với nó: "Lại đến nữa à."
Giang Nguyệt Lộc rút ra một lá bùa khác, vo thành cục và đưa cho con búp bê giấy. Nhưng nó vừa ăn được một nửa đã phát hiện mùi vị không giống lần đầu, thế là nó gào lên, nhổ hết ra.
Giang Nguyệt Lộc nghĩ bụng, thật là kén chọn, chỉ tổ chiều hư.
Anh hỏi: "Chủ nhân của em đâu?"
Con búp bê giấy theo phản xạ định chỉ về một hướng, nhưng dường như bị ánh mắt chết chóc trong bóng tối đe dọa, nó run rẩy, không dám hé nửa lời.
Giang Nguyệt Lộc nhận ra điều này: "Ồ, thì ra là chủ nhân đã bỏ rơi em, không cần em nữa nên em được tự do chơi đùa thoải mái. Gì cơ? Tối nay còn định đi thâu đêm không về à?"
"Ngươi nói xằng bậy!"
Từ trong rừng vang lên tiếng hét đầy giận dữ. Giang Nguyệt Lộc không nhịn được bật cười.
Sau một hồi nhận ra mình bị lừa, Hạ Dực tức tối bước ra từ trong rừng, khuôn mặt đầy sát khí: "Ngươi đúng là đáng ghét!"
Giang Nguyệt Lộc: "Tôi biết. Ghét của cậu chính là thích."
Hạ Dực nhướn mày: "Đừng tự suy diễn bừa bãi."
Giang Nguyệt Lộc: "Vậy tôi đoán đúng không?"
Hạ Dực: "Sai hoàn toàn."
Giang Nguyệt Lộc: "Tôi biết mà, cậu nói sai là đúng. Tôi đoán đúng rồi."
Hạ Dực bực bội đến mức không muốn nói nữa, thà im lặng còn hơn để anh tiếp tục trêu chọc. Giang Nguyệt Lộc thấy thế cũng không nói thêm, anh giữ con búp bê giấy trong tay và quay lại bên chiếc quan tài.
Hạ Dực không kiềm được, hỏi: "Ngươi đào mộ làm gì?"
"Tôi đang tìm người, tôi nghi ngờ Tiểu… À, cậu cũng quên mất Tiểu Xuân rồi." Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn chiếc vòng trên cổ Hạ Dực, vẫn là cái mà anh đã giúp hắn đeo lên.
Anh kể lại chuyện Tiểu Xuân mất tích, Hạ Dực nghe xong tỏ vẻ khó chịu: "Nuốt ký ức của ta đi, tốt lắm, tốt lắm."
Giang Nguyệt Lộc nhìn hắn, chẳng thấy tốt đẹp gì cả.
Anh bỗng nghĩ: "… Sớm biết thì tôi đã kiểm tra vòng Nhật Thạch của cậu."
Ngoài Hạ Dực, chẳng còn ai có thể lẻn ra khỏi tòa Các quản trong đêm như thế này. Nhưng Giang Nguyệt Lộc lại ngay lập tức nhận ra rằng, dù họ có gặp nhau vào ban đêm thì vẫn phải tìm một nơi không người. Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn phải đến nghĩa trang một chuyến.
"Tôi đoán vòng Nhật Thạch ngoài việc hạn chế Nguyệt lực còn có tác dụng khác. Chờ đến khi mở quan tài, biết đâu từ tro cốt của người đã khuất có thể tìm ra manh mối."
Hạ Dực gật đầu.
Thấy hắn bất ngờ bước tới, Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên: "Cậu định làm gì?"
"Mở quan tài chứ còn gì."
Giang Nguyệt Lộc cứng họng: "Cậu mở quan tài theo kiểu đó… sẽ làm kinh động đến người chết đấy."
Hạ Dực như giận dỗi: "Hàng ngàn hồn ma ở Quỷ Đô, ta không có ý định phải chăm sóc cảm xúc của từng người bọn họ." Nói xong, hắn cũng không nghĩ ra được ví dụ cụ thể để chứng minh, vì vậy Giang Nguyệt Lộc đành nhận trách nhiệm: "Để tôi làm cho."
Anh thầm nói lời xin lỗi, rồi từ từ mở nắp quan tài.
Không có mùi hôi thối nào bốc ra, chỉ có hương gỗ nhè nhẹ. Nghĩ đến việc bên trong là tro cốt của người đã bị hỏa táng, cũng có thể hiểu được. Máu thịt đã bị thiêu rụi, bên trong chỉ còn lại chút tàn dư của xương.
Nắp quan tài rơi xuống đất.
Ánh trăng trắng chiếu xuống, hiện ra hình dáng người.
Hình bóng của một người dường như vẫn còn nằm trong quan tài, vì chiếc vòng Nhật Thạch trắng được đặt đúng vị trí cổ. Nhưng trong quan tài không có tro cốt, cũng không có tàn tích gì.
Sự tồn tại của người ấy đã bị nuốt chửng một cách sạch sẽ.
Chỉ còn lại chiếc vòng lấp lánh, yên lặng tỏa sáng dưới ánh trăng.