Những cánh hoa trắng bay lượn quanh anh, vài cánh còn chui vào cổ áo, làm anh nhột không chịu nổi.
"Ha ha… sao lại thế này -"
Trong lớp chỉ còn tiếng cười của anh, nhưng rồi anh cũng dần dần nín lại. Qua ánh mắt của các học sinh và thầy giáo, ai nấy đều ngơ ngác, chưa ai kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Không chạy lúc này thì còn chờ gì nữa?
"… Nguyệt Lộc huynh!"
"Giang, Giang Nguyệt Lộc - trò đứng lại cho ta -"
Làm sao anh chịu đứng lại, anh lao ra khỏi lớp, chạy liên tục hơn mười phút mới dừng lại, chống tay lên gối, thở hổn hển: "Phù… phù… mệt chết mất…"
Trước mặt anh, một chiếc lá sen khẽ đung đưa, trên đó còn đọng vài giọt sương trong veo. Giang Nguyệt Lộc ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, liền hỏi: "Thơm quá, tặng tôi sao?"
"Cậu đúng là thần linh tuyệt vời nhất trên đời, biết đáp lễ y như tôi vậy."
Đối với người mà mình yêu quý, Giang Nguyệt Lộc luôn không ngớt lời khen ngợi, khiến những bông hoa trắng nhảy múa quanh anh như làn sóng nhỏ.
Hạ Dực, hay nói đúng hơn là những bông hoa trắng, cứ theo sát anh suốt cả đoạn đường, nhìn từ xa như thể có một cánh diều xinh đẹp bay theo phía sau. Giờ đây, cậu ta còn dâng cho Giang Nguyệt Lộc một lá sen đựng nước trong. Chẳng ai nhìn thấy bóng dáng cậu ta, nhưng lại hoàn thành những việc này, nếu không biết rõ câu chuyện, hẳn nhiều người sẽ nghĩ là có ma đang quấy phá.
"Cảm ơn." Anh vừa đưa tay nhận lấy thì chợt nghĩ ra: "Không đúng - cậu… cậu có thể ra khỏi căn gác rồi sao?"
Sáng nay, sau khi đặt tên cho Hạ Dực, hai người họ đã nằm trên căn gác và trò chuyện một hồi lâu.
Lúc đó anh mới biết, hóa ra sức mạnh của Hạ Dực yếu đến khó tin.
Chỉ việc duy trì hình dáng cũng đủ làm cậu ta vất vả, nói chuyện với Giang Nguyệt Lộc một chút là cậu ta đã sắp không chịu nổi… Nhưng tên bướng bỉnh này lại không chịu thừa nhận điều đó, cứ cố nán lại bên anh thêm chút nữa.
Nếu Giang Nguyệt Lộc không nhận ra tay cậu ta dần trở nên trong suốt, hẳn đã bị cậu ta qua mặt rồi.
Nghĩ lại, vì sức mạnh quá yếu nên Hạ Dực chẳng thể đi đâu, chỉ có thể ở yên trong căn gác nhỏ của nhà họ Giang
Nhưng bây giờ, cậu ta có thể ra ngoài sao?
Những bông hoa trắng khẽ tạo thành một chữ "có" phức tạp trong không trung, nhưng vì hình chữ đó rối rắm, cánh hoa sắp hết, Hạ Dực phải ra bên bờ sông hái thêm vài bông mới ghép thành được một câu trả lời hoàn chỉnh.
"Có."
Giang Nguyệt Lộc gãi gãi mũi: "Thật ra, không cần phải phức tạp thế đâu… còn có cách đơn giản và ngắn gọn hơn để biểu thị chữ có, cậu có muốn biết không?"
Những cánh hoa trắng khẽ áp vào giữa chân mày anh.
Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Ôi, cũng thông minh đấy nhỉ, tự sáng tạo ra cách trả lời rồi sao? Đây cũng có nghĩa là có phải không?"
Hoa trắng không nói gì, chỉ xoay tròn trong không khí như một cơn gió nhẹ.
"Để tôi kiếm cây gậy nào… đây rồi." Anh viết vài nét trên đất: "Xong rồi!"
Hoa trắng đáp lên vai anh, nhìn thấy một dấu tích.
Thế là hoa cũng bắt chước, vẽ một dấu tích trong không khí.
"Tốt lắm." Giang Nguyệt Lộc lại vẽ một dấu gạch chéo: "Đây có nghĩa là không."
"Đây là Yeah, có nghĩa là tuyệt vời."
"Đây là ngón tay giữa, cậu ghét ai thì giơ cho họ xem."
Hoa trắng bay qua bay lại, lúc thì thành hình hai ngón tay, lúc thì chỉ còn một ngón. Học trò thông minh như vậy, người làm thầy là Giang Nguyệt Lộc cảm thấy vô cùng đắc ý.
Anh tiếp tục giảng dạy: "Đây là quả trứng rán anh tôi làm, xấu không chịu nổi!"
"Còn đây là chiếc bánh trứng ngon nhất của đầu bếp giỏi nhất trong căng tin, vừa to vừa tròn."
"Đây là kẹo đường."
"Đây là con côn trùng đấu nhau."
…
Anh vẽ thêm một hình tròn kỳ lạ trên mặt đất bùn lầy: "Đây là cái đèn lồng…"
Anh ngừng lại một chút, giọng đột nhiên trở nên khàn khàn, nhưng rất nhanh lại tiếp tục như không có gì xảy ra: "Đèn lồng, là loại mà mẹ tôi từng làm. Tiếc là tôi chưa từng được thấy tận mắt, nhưng anh trai nói rằng mẹ là người giỏi làm đèn lồng nhất trong tộc vu sư, nhiều người lắm đến nhờ mẹ giúp. Cái tôi vẽ xấu tệ, chẳng giống đèn lồng của mẹ chút nào."
Hoa trắng lắng nghe rất chăm chú.
"Này, Hạ Dực, cậu có biết đèn lồng để làm gì không?"
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc hình tròn từ trong bùn lên, như thể vừa thực sự nhấc được một chiếc đèn lồng vô hình, dâng lên trước những cánh hoa trắng.
Nhìn từ xa, trông giống như một tín đồ đang dâng lên vị thần lời chúc phúc.
"Đèn lồng, mỗi khi lễ hội đến sẽ được thắp lên để dâng cho thần."
"Đến Tết Trung Nguyên cũng sẽ thắp đèn lồng, nhưng không phải cho thần, mà là cho những linh hồn quay về nhà."
"Còn khi đến Tết Nguyên Đán, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ, không phải cho thần, không phải cho ma, mà là cho chính con người."
"Nói đi nói lại, người, thần, ma nào có gì khác biệt đâu, ha ha… Nếu các thầy nghe thấy câu này, chắc lại bảo tôi suy nghĩ viển vông nữa cho xem."
Những cánh hoa trắng rơi nhẹ lên tai anh, như lời thì thầm, nhưng Giang Nguyệt Lộc hiểu được ý nghĩa của chúng: "Cậu cũng thấy tôi nói đúng sao? Này, Hạ Dực, đây chính là lý do chúng ta có thể trở thành bạn của nhau."
"Nói thật nhé, bao nhiêu năm qua, cậu sống rất khổ sở đúng không?"
"Ở trong cái hang nhỏ hẹp đó, chỉ trở mình thôi cũng khó, không thể ra ngoài, không thấy ánh mặt trời, càng không được ăn ngon."
Anh khẽ vuốt cánh hoa trắng bên tai.
"Tôi từng nghĩ, tôi và anh trai là những người đáng thương nhất thế gian này. Hai anh em tôi sinh ra chưa từng gặp cha mẹ, vì lỗi lầm của tổ tiên nên từ nhỏ đã bị người đời xa lánh, đánh đập. Nhưng khi gặp cậu, tôi mới thấy cuộc sống của tôi thật ra vẫn còn hạnh phúc. Tôi có ăn có uống, có anh trai yêu thương, nhưng Hạ Dực, cậu có gì chứ?"
"Vậy nên, cậu nhất định phải sống thật tốt, mỗi ngày đều tốt hơn. Không phải vì nhà họ Giang, cũng không phải vì bất kỳ ai khác, mà là vì chính bản thân cậu. Giờ đây cậu đã có tên, cậu đã tự do. Sẽ không còn bị nhốt trong căn gác ấy nữa, hôm nay cậu có thể tới trường, ngày mai có thể ra đồng ruộng."
"Trời đất rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có một nơi - một nơi mà thần có thể thuộc về."
Anh nhìn lên bầu trời, trong mắt như thấy những chiếc đèn lồng mang theo ước nguyện bay vút lên cao. Chợt anh cảm thấy điều gì đó, quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy Hạ Dực đang đứng đó nhìn về phía mình, ánh mắt dịu dàng, phủ đầy cánh hoa.
"Cậu… cậu có thể hiện thân bên ngoài rồi sao?"
Hạ Dực gật đầu bình thản: "Ta đã khôi phục một chút sức mạnh."
"Dù là vậy… nhưng sao cậu hồi phục nhanh thế. Hả? Chẳng lẽ có liên quan tới tôi sao?" Anh tự hỏi, mình vừa làm gì vậy? Chỉ là trò chuyện đôi câu, sao cậu ấy lại có được sức mạnh?
Chẳng lẽ… đã có thêm tín đồ nào khác?
Sắc mặt anh thay đổi hàng trăm lần chỉ trong vài giây. Hạ Dực khẽ cười: "Chỉ là do ta muốn vậy thôi."
Không ai biết rằng, ý niệm rằng sức mạnh của thần đến từ tín đồ là sai lầm. Dù có hàng nghìn tín đồ, nếu thần không muốn, lời cầu nguyện của họ cũng sẽ không tới được thần. Sức người không thể nào so bì với sức thần, trong cán cân bất công ấy, tất cả sức lực của con người cũng không bằng một cái liếc nhìn chủ động của thần.
Nếu chỉ một cái nhìn đã khiến người ta ngây ngất, thì nếu thần chủ động tiến về phía ai thì sao?
Chủ động bước tới người tín đồ duy nhất của mình?
Giang Nguyệt Lộc không thể hiểu hết: "Thôi kệ, những kiến thức vu sư cao siêu thế này, trí óc của tôi thật khó mà lĩnh hội được. Đi thôi, chúng ta về nhà thôi."
Nói rồi, anh làm bộ làm tịch, cúi xuống nhặt cái "đèn lồng bùn" trên đất: "Này, đem cái đèn lồng này về nhà luôn nhé!"
Anh vốn chỉ định trêu đùa, nào ngờ Hạ Dực phẩy tay, đống bùn ấy lập tức biến thành một chiếc đèn lồng xinh xắn. Giang Nguyệt Lộc ngẩn ra, chưa từng thấy ai có thể biến hóa đồ vật từ xa như vậy.
Hạ Dực cầm lấy chiếc đèn lồng: "Chẳng phải ngươi muốn sao?"
Giang Nguyệt Lộc ngập ngừng: "Ờ, ờ, đúng, đúng…"
Anh ôm lấy chiếc đèn lồng, đi bên cạnh Hạ Dực một lúc, nhưng cảm giác được rằng mình đã không còn thân mật như khi ngồi trò chuyện trên căn gác nữa.
Đi được một đoạn, Giang Nguyệt Lộc chợt thở dài: "Quả nhiên, giữa người và thần có khoảng cách rất lớn."
Hạ Dực nghe vậy, chỉ cúi đầu im lặng.
Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng xua đi ý nghĩ ấy: "Nhưng trên đời có những điều chỉ cậu làm được, cũng có những điều chỉ tôi mới làm được. Cậu có thể biến đất thành đèn lòng, còn ta… tôi có thể… ném đá tạo gợn sóng!"
Nói rồi, anh nhặt một viên sỏi ném ra mặt nước, tạo ra hàng loạt gợn sóng.
Giang Nguyệt Lộc: "Hừm, cậu làm được không?"
Hạ Dực cười: "Ta không làm được."
"Vậy mới đúng chứ, đâu thể để thần chiếm hết mọi thứ được." Anh biết mình đang cố nói lệch đi, nhưng cứ muốn nói cho có lý hơn: "Nói cho cùng, con người và thần linh có thể không bình đẳng về sức mạnh, nhưng lại bình đẳng ở mặt khác. Chẳng hạn như hỉ nộ ái ố, con người có, thần linh cũng có, ma quỷ cũng có."
"Nói đi nói lại, con người, thần linh và ma quỷ cũng chẳng khác gì nhau."
Cuối cùng, anh lại vòng về luận điểm của mình.
Nhưng Hạ Dực nghe xong, lại im lặng thật lâu.
Gió thổi qua rừng cây, làm lá xào xạc, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người họ.
"Nếu như…"
"Gì cơ?"
Hạ Dực ngừng lại: "Nếu không phải là thần, không phải là người, cũng không phải là ma thì sao?"
Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên: "Có thứ tồn tại như vậy sao?"
Hạ Dực gật đầu: "Có."
Giang Nguyệt Lộc hừ một tiếng: "Vậy cũng kỳ lạ thật, không phải người, không phải thần, càng không phải ma, trên đời này chỉ có một thứ như vậy…"
"Thật là…"
"Một điều may mắn nhưng cũng thật cô độc."
Hạ Dực dừng bước. Giang Nguyệt Lộc quay lại, không hiểu sao nhìn thấy mắt cậu ta hơi đỏ lên: "Sao thế? Sao mắt cậu lại đỏ vậy?"
Hạ Dực khẽ cười: "Chắc là tại chiếc đèn lồng quá nóng."
Suốt chặng đường, hầu như anh là người hỏi, Hạ Dực là người đáp, chẳng mấy chốc họ đã về tới nhà họ Giang. Vừa vào cửa, Giang Nguyệt Lộc đã gọi lớn: "Anh ơi, anh!"
Không ai đáp lại, cả phía sân sau cũng không có ai. Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên: "Lạ nhỉ, anh ấy đi đâu rồi?" ( truyện trên app T Y T )
Nhưng mà, anh không có nhà lại tốt, giờ này là giờ học, nếu thấy anh về thì kiểu gì cũng bị mắng, thậm chí còn bị đánh nữa. Bình thường bị đánh thì không sao, nhưng giờ có Hạ Dực ở đây, Giang Nguyệt Lộc sẽ cảm thấy mất mặt.
"Hửm? Đây là gì?" Anh nhặt một tờ giấy trên bàn lên, khi thấy rõ nội dung, mặt anh liền biến sắc: "Anh tôi… bị thầy gọi đến tế đàn rồi sao?"
Xem giờ thì đúng lúc đó là lúc anh gây náo loạn ở trường.
Vừa ra khỏi cửa là thầy giáo đã gửi thư bằng chim câu tới cho anh trai anh rồi sao? Đúng là nhanh quá sức tưởng tượng. Giang Nguyệt Lộc vỗ đùi: "Nguy rồi! Tôi phải đi tìm anh ấy."
Nếu thầy chỉ định trừng phạt anh, vậy thì báo cho anh trai anh là đủ rồi, đúng không?
Sao lại phải gọi anh trai mình một mình đến tế đàn chứ? Chuyện này chắc chắn có âm mưu.
Giang Nguyệt Lộc từ nhỏ đã quen bị gài bẫy, nghĩ đến đó liền quyết định đi thẳng đến tế đàn tìm anh trai. Hạ Dực bước tới theo: "Ta cũng đi."
"… Không được." Giang Nguyệt Lộc cau mày suy nghĩ: "Ở tế đàn có quá nhiều trưởng lão, cậu vừa hồi phục thần lực, rất có thể sẽ bị phát hiện."
Hạ Dực lo lắng: "Nhưng mà…"
"Đừng nói nữa, cậu không thể đi, chờ tôi quay về." Giang Nguyệt Lộc dứt khoát, không chịu nhượng bộ trong chuyện này.
Hạ Dực không thể rời khỏi căn gác nhỏ, vì vẫn đang bị phong ấn. Chưa rõ chuyện gì đã xảy ra năm đó, Giang Nguyệt Lộc không thể để cậu ta đối diện với các trưởng lão được.
Anh bước nhanh ra ngoài, vừa đến cổng thì quay lại, nhìn thấy Hạ Dực vẫn đứng đó, lặng lẽ dõi theo mình, vẻ rực rỡ thường ngày trở nên ảm đạm vì nét u sầu trên gương mặt.
Giang Nguyệt Lộc chụm tay làm loa, an ủi: "Không sao đâu, tôi sẽ về nhanh thôi!"
Hình như có tiếng hừ truyền tới từ bụi cây gần đó, Giang Nguyệt Lộc quay lại nhìn nhưng không thấy gì, đành tiếp tục chạy về hướng tế đàn.
Nửa đường thì bị một người chặn lại: "… Giang Nguyệt Lộc."
"Cô là ai?" Giang Nguyệt Lộc thấy người này trông quen quen, trông tuổi cũng xấp xỉ anh: "À, nhìn quần áo của cô… là bạn học của tôi à?"
Anh thầm nghĩ, cô gái xinh đẹp như vậy, đáng lẽ chỉ cần gặp một lần là nhớ mãi, sao anh lại không có chút ấn tượng nào?
Nghe anh nói, cô gái im lặng, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Khung cảnh kỳ lạ khiến Giang Nguyệt Lộc ngơ ngác: "Cô… cô muốn làm gì… Thôi, tôi có việc phải đi." Vừa định rời đi thì bị cô gái kéo lại, anh sốt ruột hỏi: "Này, cô làm gì mà kéo tôi lại thế?"
"Giang Nguyệt Lộc." Cô gái vẫn nhìn anh chằm chằm: "Tôi là đàn ông."
Giang Nguyệt Lộc hét lên: "Trời đất, cô có sở thích này sao - Không đúng, cô là đàn ông thì liên quan gì đến tôi?"
Ngay sau đó, một giọng nói khó chịu vang lên từ người đó: "Nói gì thế hả, mau nói vào chuyện chính đi, hoặc đấm cho anh ta một cú cho tỉnh ra! Chúng ta vất vả tìm người, anh ta lại đang đùa giỡn với Tiểu Quỷ Vương, nghĩ thôi cũng tức chết rồi!"
Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc: "Cái… cái gì… trên người cô có ai đó đang nói chuyện sao?"
Giọng nói này rõ ràng là của đàn ông, chẳng lẽ hôm nay anh đã gặp ma rồi sao!
"Giang Nguyệt Lộc!"
"Giang Nguyệt Lộc!"
Cả người trước mặt và giọng nói phát ra từ đó cùng lúc gọi tên anh.
Mờ mờ ảo ảo, dường như họ kéo anh ra khỏi sự hoang mang, anh mơ màng dụi mắt, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ người đứng trước mặt.
Không phải cô bạn xinh đẹp nào hết.
Đó là Lãnh Vấn Hàn!