Thầy nhận ra vẻ mặt bất ổn của anh: "Sao thế?"

Anh lắc đầu, cảm xúc phức tạp.

Những chuyện này, anh đã nghe từ Viện trưởng Khổng.

Sau khi hoàn thành phó bản tại trường Nữ sinh Thụ Nhân, anh có gặp Khổng Trục Ninh. Vì vốn có trí nhớ tốt và thời điểm đó cũng vừa biết tin em trai và em gái mình ở Quỷ Đô nên anh vẫn nhớ rõ từng lời của ông ta.

Khổng Trục Ninh đã nói rằng sự cân bằng giữa vu sư và quỷ vật bị phá vỡ bởi một trận đại nạn.

Sau trận đại nạn ấy, các oan quỷ chiếm lĩnh núi non, tự lập vương quốc của mình. Những hiệp ước bất công giữa họ với vu sư cũng giới hạn sự phát triển của Học viện. Là viện trưởng, Khổng Trục Ninh mang nhiều hoài bão nhưng lại bất lực vì chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn.

Hạ Dực, với tư cách là Quỷ Vương, đi lại tự do trong Học viện, chẳng phải cũng là sự khinh thường của quỷ đối với vu sư hay sao? Nhưng họ không có cách nào khác, vì không đủ mạnh để chống lại quỷ nên đành phải chấp nhận, từ từ tìm cách khác.

Nếu không có trận đại nạn ấy… mọi thứ đã không trở nên như thế này.

- Trong cuộc nói chuyện ấy, Giang Nguyệt Lộc không nghe Khổng Trục Ninh thở dài, nhưng rõ ràng cảm nhận được từng lời là nỗi nuối tiếc sâu sắc.

Giờ đây, lại nghe từ thầy về một trận đại nạn…

Sự kiện Đêm Trung Nguyên, chẳng lẽ chính là trận đại chiến giữa vu sư và quỷ năm đó?

Nghe anh hỏi, thầy liên tục gật đầu: "Không ngờ ngươi cũng biết. Đúng vậy, ta chính là muốn đưa các ngươi quay về để tận mắt chứng kiến trận đại nạn ấy."

"Một là, các vu sư trong cuộc chiến ấy đều mang lòng căm phẫn, tinh thần gần như chạm tới thế giới thần linh, niềm tin của họ thuần khiết vô cùng hiếm có."

"Hai là, thời điểm đó vô cùng đẫm máu và tàn khốc, rất nhiều vu sư mang theo thù hận và bi thương cực độ mà chết đi. Đó là đỉnh điểm của nỗi đau trong lịch sử, nếu lúc ấy cũng không tìm được nỗi đau đủ để chế ngự Vô Táng Hoa, thì có lẽ sẽ không bao giờ tìm được nữa, nghĩa là trời muốn diệt chúng ta."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Nhìn ngươi có vẻ chắc chắn, chắc là đã âm thầm lặp lại kế hoạch này hàng trăm lần rồi, dù ta không hỏi ngươi cũng tự nói ra thôi."

Thầy không do dự đáp: "Đúng vậy! Nếu là ngươi, lẽ nào lại nhìn người thân yêu của mình chết mà không làm gì?"

"Ngươi không cần khích ta. Ta vốn đã định làm rồi." Giang Nguyệt Lộc quay lại, liếc nhìn anh ta: "Chỉ là không ngờ các ngươi còn muốn mang cả ta - kẻ bị đuổi khỏi gia tộc vu sư - quay về để tham gia nghi lễ này."

Thầy không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, nhất thời bị nghẹn lời.

Giang Nguyệt Lộc thì thấy trong lòng khoan khoái lạ thường.

Anh không có nhiều cảm giác thuộc về gia tộc Giang, nói thế cũng không phải để bênh vực gia tộc mình. Anh chỉ bất giác nhớ đến ông lão đã đối xử tốt với mình, luôn gọi anh là cậu chủ, luôn lo lắng cho sự an nguy của anh.

Chỉ nghĩ đến việc ông ấy sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh, có lẽ cũng đã nhiễm phải bông hoa tà ác màu trắng này, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy trong lòng nghẹn lại. Đâm chọc người vu sư đạo mạo này khiến anh thấy dễ chịu hơn.

"Còn một chuyện nữa."

Thầy lấy lại vẻ bình tĩnh: "Ngươi nói đi."

Giang Nguyệt Lộc liếc về phía thùng gỗ, nơi Mạc Tri Huyền và Đồng Miên vẫn còn đang hôn mê: "Hai người họ thế này, làm sao mà đi cùng ta?"

Thầy đáp: "Chuyện đó ngươi không cần lo."

Vậy là anh ta giải thích chi tiết cho Giang Nguyệt Lộc cách họ sẽ dùng toàn bộ vu lực của tộc để đưa cả nhóm quay về quá khứ.

Giang Nguyệt Lộc sử dụng chút ít kiến thức về vu thuật của mình để suy đoán, cảm thấy như "giấc mộng Nam Kha" vậy - họ không thực sự quay lại quá khứ, mà sẽ chìm vào giấc ngủ trên tế đàn phức tạp, đốt hương đặc biệt để tách linh hồn khỏi thể xác, vượt qua màn sương dày đặc để trở về Đêm Trung Nguyên năm xưa.

"Mặc dù chỉ là mơ, nhưng phải thật cẩn thận. Một khi linh hồn bị tan vỡ trong quá khứ, cơ thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Việc tập hợp vu sư và bố trí trận pháp cần thời gian, khoảng ba ngày sau, Đồng Miên và Mạc Tri Huyền mới được đưa ra khỏi thùng gỗ. Hai người bị ngâm đến phồng rộp được dìu vào tế đàn, tiếp đó là Lãnh Vấn Hàn và Quỷ Đầu Tiểu Ngũ - những người còn tỉnh táo.

Giang Nguyệt Lộc là người cuối cùng bước vào.

Trong tiếng niệm chú lẩm nhẩm ngoài tế đàn, bóng dáng năm người dần bị làn khói đặc quánh nuốt chửng.

-

"Giang Nguyệt Lộc! Thằng nhóc chết tiệt này! Trở lại đây cho ta -!!!"

Một tiếng quát vang lên như tiếng sấm nổ bên tai, ngay sau đó, mắt anh tối sầm lại, chân không đứng vững, lăn tròn xuống dốc và nhanh chóng bị người phía sau đuổi kịp.

Người đến khí thế hùng hổ, tóm lấy cổ áo anh và kéo lê về như kéo một con chó.

Những tiếng mắng vẫn liên tục vang lên: "Thằng ranh này, sắp thi đến nơi rồi mà còn ham chơi thế! Lần này mà thi trượt thì để ai nối dõi cho nhà họ Giang đây!"

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy đầu óc ù ù, cú ngã vừa rồi khiến anh đau đớn dữ dội. Phải mất một lúc bị kéo lê trong trạng thái mơ hồ, anh mới tỉnh lại, nhìn quanh và nhận ra bầu trời ở trên đầu mình, còn anh thì đang nằm ngửa, bị người ta kéo đi. Bụi đất cuốn vào mặt, khiến anh sặc sụa ho không ngừng: "Khụ khụ khụ -!!"

Người kéo anh đã một lúc không nghe thấy tiếng gì, đang định dừng lại xem anh có chết chưa thì bất chợt nghe thấy tiếng ho, lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục mắng.

Nhưng mắng mãi rồi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thường thì mỗi lần mắng thằng nhóc này, nó đều sẽ trả treo cả ngàn câu, nhưng hôm nay lại im thin thít như cục gạch, chẳng nói tiếng nào. Chẳng lẽ… cú ngã vừa rồi thực sự nghiêm trọng?

Giang Nhật Hổ dừng bước, chần chừ quay đầu lại.

Giang Nguyệt Lộc ngồi dậy, che mũi: "Vừa nãy anh gọi tôi là gì?"

"…Giang Nguyệt Lộc."

"Tôi là Giang Nguyệt Lộc? Vẫn là Giang Nguyệt Lộc." Anh tự lẩm bẩm, thả tay xuống, nghi ngờ nhìn quanh: "Sao… nhỏ bé thế này?"

Bàn tay anh nhỏ như thế này sao?

Thấy những hành động kỳ lạ của em trai, Giang Nhật Hổ có chút bối rối: "Này, em không sao chứ?"

Giang Nguyệt Lộc nhìn anh, nét mặt càng thêm kỳ lạ.

Người này trông giống mình đến thế!

Thấy em trai nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, Giang Nhật Hổ bắt đầu hoảng hốt: "A Nguyệt, em sao thế? Trời đất ơi, nếu em ngã hỏng đầu thì làm sao thi cử được đây? Em không thi đỗ thì nhà ta phải làm sao? Anh biết ăn nói thế nào với cha mẹ và tổ tiên đây!"

Giang Nhật Hổ buồn rầu khóc, nhưng Giang Nguyệt Lộc lại nghe thấy một điểm khác thường: "Thi cử? Tôi phải thi cái gì?"

"Thi vu thuật chứ còn gì!"

Khóe miệng anh giật giật.

Lại là thi vu thuật!

Từ quá khứ đến hiện tại, cho dù vào cả trong mơ, anh cũng phải thi cử. Thế gian này thật bất công… nhưng ít ra lần này tuổi tác là đúng.

Anh nhìn lại bản thân một lượt và nhận ra mình chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

Mười sáu, mười bảy tuổi sao…

Không phải là trạc tuổi Hạ Dực sao?

"Trời ơi, sao nhà họ Giang chúng ta lại xui xẻo thế này! Gia tộc sa sút đã bị người ta chê cười, đã vậy người nối dõi cũng ít ỏi, chỉ còn mỗi hai anh em chúng ta dựa vào nhau mà sống! Giờ đến người duy nhất có hy vọng thi cử cũng ngốc nghếch mất rồi, tôi còn hy vọng gì nữa… Cha, mẹ! Con thà chết đi cho xong, bây giờ con sẽ đi tìm hai người đây!"

Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng nhìn anh trai mình: "Anh à, sao anh không đi thi?"

Giang Nhật Hổ quệt nước mắt, nghẹn ngào đáp: "Chẳng phải vì anh ngốc, không có tài năng sao. Cha mẹ rất công bằng, gương mặt đẹp trai thì cho anh, còn cái đầu thông minh thì cho em."

Giang Nguyệt Lộc nghe mà khóe miệng giật giật: "… Anh em mình trông khác nhau sao?"

"Đương nhiên là khác! Em không thấy anh có nhiều người hâm mộ hơn em sao? À, cũng không thể nói thế được, em còn nhỏ, không nên để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến việc học… việc học…" Giang Nhật Hổ nói đến đây, đột nhiên trừng mắt, vẻ mặt giận dữ đầy hăm dọa khiến Giang Nguyệt Lộc lùi lại mấy bước.

"Làm gì đấy?"

"Còn hỏi làm gì! Hôm qua trên lớp em có cãi lại thầy không? Hôm nay ông ấy còn mách với anh đấy! Anh còn nói đến tình cảm làm gì, cả ngày em chỉ lượn lờ với đám nhóc kia, cho dù không yêu đương cũng là học sinh dốt nhất lớp -"

Nhắc đến việc học, Giang Nhật Hổ liền nổi trận lôi đình: "Để xem anh có đánh gãy chân em không!"

"Ê, ê, anh đừng giận mà…"

Giang Nguyệt Lộc bị đuổi bắt đến nỗi chạy tán loạn khắp nơi.

"Đứng lại, dám chạy à -"

"Tôi không chạy chẳng lẽ để anh đánh sao?" ( truyện trên app T Y T )

Vốn vừa mới đến đây, anh đáng ra không quen thuộc đường xá, nhưng đôi chân như thể có mắt, vừa chạy mấy bước đã thấy một căn nhà quen thuộc.

Giang gia lão trạch.

… Căn nhà này trông mới hơn nhiều so với thời của ông cụ Giang.

Trong ký ức của anh, căn nhà này hoặc là một nơi âm u chết chóc, bỏ hoang vài trăm năm không có người ở, hoặc là chỉ có một ông lão canh cửa, vất vả dọn sạch cỏ dại mà không có cách nào sửa sang nên trông vẫn cũ nát… Nhưng tòa nhà hai tầng trước mắt, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn mang phong thái của một gia đình quyền thế Giang gia những năm về trước.

"Anh bắt được em rồi!"

Anh đứng ngẩn ngơ trước cửa, không bận tâm đến bàn tay của Giang Nhật Hổ đang túm lấy mình. Anh mở bàn tay mình ra nhìn, rồi quay đầu nhìn vào người anh trai có khuôn mặt giống mình như hai giọt nước.

Giang Nguyệt Lộc vẫn còn đang mơ màng thì Giang Nhật Hổ nghi ngờ hỏi: "Em lại đang bày trò gì thế?"

Cậu em này nghịch ngợm quá mức, tính tình mưu mô, hồi nhỏ đã khiến anh ấy bị chơi khăm không ít lần, giờ vẫn phải cảnh giác.

"Anh đúng là anh trai tôi thật nhỉ."

"... Không phải rất rõ ràng rồi sao?"

Giang Nguyệt Lộc như đang nói chuyện với chính mình trong giấc mơ: "Có lẽ đi quá nhiều nơi, đôi lúc tôi không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Người thân của tôi có thật không? Bạn bè cũng có thật không? Nhưng đến đây, nhìn anh và ngôi nhà này, tôi cảm thấy mình có thể xác định điều gì là thật."

Giang Nhật Hổ đứng ngẩn ra.

Anh ấy ngẩn người một lúc, rồi hốc mắt dần đỏ lên: "Em trai à…"

Giang Nguyệt Lộc thoát khỏi bàn tay của anh trai, bước vào sân, vừa đi vừa ngắm nhìn, thấy mọi thứ thật mới mẻ. Khu vườn trồng rau phía sau lộn xộn, bên cạnh còn có một đống gỗ. Anh cầm lên xem, cách đặt công cụ và các vết khắc trên gỗ đều rất quen thuộc, giống hệt thói quen thường ngày của anh.

"Đừng có lục lọi đống gỗ vụn đó nữa." Giang Nhật Hổ nhìn thấy liền nổi giận: "Vào đây đi, ăn cơm trước, ăn xong rồi đi học."

"Ồ."

Anh vừa ăn cơm, Giang Nhật Hổ với đôi mắt còn đỏ ngầu, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Vài ngày nữa là đến Nghi lễ Đêm Trung Nguyên, lần này phải thi đậu đấy, nhớ chưa?"

Đũa của Giang Nguyệt Lộc dừng lại một lúc: "Nghi lễ Đêm Trung Nguyên?"

"Đúng vậy. Mỗi năm vào Nghi lễ Đêm Trung Nguyên, vu sư chúng ta đều tổ chức kỳ thi lớn. Ngày này là dịp hàng năm để trừ yêu diệt quỷ."

Giang Nhật Hổ thở dài: "Anh biết em thông minh, từ trước đến giờ luôn có những suy nghĩ kỳ lạ, nhưng muốn trở thành vu sư thì phải vượt qua kỳ thi quan trọng trong Nghi lễ Đêm Trung Nguyên để lấy bằng chứng nhận. Không có chứng nhận, thì mãi mãi chẳng thể danh chính ngôn thuận…"

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Ai cũng phải có chứng nhận này sao?"

"Không hẳn, nhưng mà…"

Ánh mắt của Giang Nhật Hổ quét qua những bài vị đặt ở góc xa, những bài vị được chồng cao lên, ở trên cùng là hai bài vị trông có vẻ trang trọng nhất. Giang Nguyệt Lộc bất giác bước đến gần, nhìn chằm chằm vào những bài vị đen nhánh ấy.

Cảm giác thật quen thuộc.

Kỳ lạ thật.

Từ nhỏ, anh đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chưa bao giờ có cảm giác thuộc về đâu cả. Dù sau này được nhà họ Ngôn nhận nuôi, anh cũng chỉ có tình cảm đặc biệt với ba đứa trẻ trong nhà.

Anh luôn nghĩ rằng bản chất mình là người lạnh nhạt, nên khi nghe tin vợ chồng nhà họ Ngôn bị thiêu chết, anh chẳng hề xúc động. Người trong công ty Ngôn thị nói rằng anh vô cảm đến cực điểm, nghe thế anh cũng không bận tâm, vốn dĩ họ không hề sai. Nhưng mà…

Bây giờ, khi đứng trước những bài vị xa lạ này, lần đầu tiên nhìn thấy chúng mà lại cảm thấy một sự gắn bó và lời kêu gọi kỳ lạ… như thể qua khoảng cách giữa sự sống và cái chết, họ đang kể cho anh nghe những câu chuyện về nhà họ Giang.

Nhưng đây chẳng phải chỉ là một giấc mơ sao?

"Nhà họ Giang chúng ta không giống các gia tộc khác."

"Không giống thế nào?"

Giang Nhật Hổ kể cho anh nghe một câu chuyện: "Nếu một gia tộc từng phạm phải sai lầm thì sau đó sẽ bị loại trừ, mãi mãi không thể bước chân vào nội bộ. Người đã phạm sai lầm, tất nhiên sẽ bị đối xử nghiêm khắc, đeo vào xiềng xích trói buộc, từng hành động đều bị giám sát."

Anh ấy vỗ vai Giang Nguyệt Lộc: "Vì vậy họ phải làm tốt hơn, ít nhất là giỏi hơn người khác thì mới có thể giúp gia tộc khôi phục lại vị thế!"

Giang Nguyệt Lộc thấy rất khâm phục người anh trai như từ trong mơ mà có của mình.

"Đợi đến khi em vượt qua kỳ thi, chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài nhận công việc rồi. Này, em có biết bên ngoài có bao nhiêu người cần đến vu sư không? Chúng ta phải tranh thủ trước các gia tộc khác, quyết tâm… kiếm cho họ một mẻ!"

"…"

Chẳng phải là để gia tộc khôi phục lại vị thế sao, sao tự dưng lại thành kiếm tiền rồi?

"Em biết rồi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi đi học."

Anh nhớ đường trong nhà họ Giang, cũng nhớ cả đường đến trường, dù trong đầu không còn bao nhiêu ký ức, nhưng đôi chân cứ như có mắt dẫn anh thẳng đến nơi cần đến.

Giang Nguyệt Lộc đến học đường, đến hơi muộn nên căn phòng đã gần như kín chỗ.

Anh đảo mắt nhìn quanh hàng ghế đầu một lúc, nhận ra mấy học sinh ở đây đều không để ý đến mình. Thấy anh đến, họ lập tức đặt sách vở lên chỗ trống bên cạnh, sợ anh ngồi xuống gần.

Anh đang tò mò vì sao mình lại có hình tượng như một "đại ma vương" bị ai nấy đều lánh xa thì bỗng nghe thấy giọng vui mừng từ hàng ghế cuối: "Nguyệt Lộc, ở đây, ở đây!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play