Giang Nguyệt Lộc đứng trên tháp canh, bóng dáng Đồng Miên vụt qua, chiếc kéo cắt đứt cây cột phía sau anh, cơn gió mạnh thổi qua khiến tóc anh bay bay. Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế thẳng tắp ban đầu, dùng cằm chỉ vào chiếc hộp sắt cạnh chân: “Thử đến lấy nó xem."
"Chờ đã... chờ chút. Tôi vẫn chưa thử đi bộ bao giờ." Đồng Miên hít một hơi thật sâu, thử bước về phía trước.
Rất nhanh, cậu ta kinh ngạc nhận ra đôi chân của mình thật xa lạ- như thể chúng không phải là chân của cậu ta vậy, chúng dẫn dắt cậu ta vững vàng bước từng bước một.
Không chảy máu mũi, cũng không gãy xương!
Đồng Miên kinh ngạc nhìn xuống nửa thân dưới của mình.
Phần bắp chân lộ ra được quấn chặt bằng băng trắng, hai dải băng như hai cái đuôi dài, mềm mại bay lượn phía sau. Cậu ta không nhịn được thốt lên: "Nỗi đau của tôi, hahaha, thật tuyệt vời! Xem các người có thể chịu đựng được tốc độ nhanh đến mức nào nhé!"
Giang Nguyệt Lộc thấy Đồng Miên gào thét xong câu đó ở đằng xa bỗng nhiên biến mất, một giây sau, cậu ta đã xuất hiện trên lan can trước mặt anh, hai chân vững vàng ngồi xổm, một tay lướt qua nhấc chiếc hộp sắt trên mặt đất lên.
Cậu ta nháy mắt với anh: "Nhớ đừng nhúc nhích đấy."
Giang Nguyệt Lộc liếc xuống, chiếc kéo sắc nhọn đang kề sát cổ họng anh, áp sát vào da thịt.
"Không thử đâm xuống xem sao?" Giang Nguyệt Lộc cợt nhả nghiêng người về phía trước, tiến sát vào mũi kéo: "Kéo của cậu sắc bén lắm, chắc hẳn có thể đâm xuyên qua trong nháy mắt, máu thịt cũng sẽ bắn tung tóe như pháo hoa mừng cậu vậy.”
"Này này này, anh bị điên à!" Đồng Miên vội vàng thu kéo về. Cậu ta không biết nên nói gì nữa, ai đời lại tự đưa mình vào chỗ chết như vậy!
Giang Nguyệt Lộc nghiêm mặt nói: "Tôi nói thật đấy, chúc mừng cậu. Cậu làm được rồi."
"Tôi làm được rồi?" Đồng Miên nhìn chiếc hộp sắt trong tay, rồi quay đầu nhìn khoảng cách phía sau, mới bừng tỉnh: "Vừa nãy tôi chạy từ chỗ xa- như vậy đến đây ư? Mất bao lâu? Có... một, hai giây không?”
Miếng thạch sữa: "Anh không ngờ được đâu! Em còn chưa kịp chớp mắt thì anh đã bay đến đây rồi!"
"Vậy là..." Mắt Đồng Miên sáng rực, cậu ta lộn nhào trên không trung, liên tục sờ mó, ngửi ngửi tay chân mình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "ồ ồ" vui sướng nhưng không rõ ý nghĩa.
Miếng thạch sữa lặng lẽ tiến lại gần: “Nhìn anh ấy giống-” (App T-Y-T)
"Một con chó?" Lãnh Vấn Hàn gật đầu: "Rất giống."
"Phải không, phải không."
"Ồ ồ ồ gâu gâu gừừừ aaa~~~"
"Xong chưa, Đồng Miên?" Giang Nguyệt Lộc bất lực ngăn cản con chó băng gạc đang lăn lộn không ngừng: "Dù tôi rất muốn để cậu chơi thêm một lúc nữa, nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian. Bây giờ tôi đã chứng minh cậu có thể làm được, cậu nên nghe kế hoạch của tôi rồi chứ?”
"A a đến đây-" Đồng Miên hét lên "né ra" rồi lộn nhào rơi xuống, "bùm!" tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất. Một, hai giây sau, bàn tay cậu ta mới thò ra từ mép hố, một khuôn mặt đen nhẻm, phấn khích tột độ và dính đầy bụi đất lộ ra, "Tuyệt quá, tôi vẫn đang làm quen với cơ thể của mình!"
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu.
Anh cảm thấy không cần phải hỏi Đồng Miên có nghe hay không, cứ nói là được.
"Vừa rồi Dung Dung đã cung cấp cho tôi bản đồ toàn bộ dinh thự số 1, tôi thấy phòng khách tầng một là một điểm săn giết lý tưởng."
"Thứ nhất, ở đó có nhiều đồ đạc, thích hợp ẩn nấp đánh du kích. Thứ hai, phía trên phòng khách không có trần nhà, chúng ta có thể sử dụng chiêu Huyền Không của Vấn Hàn. À, đèn chùm trên trần phòng khách cũng có thể được sử dụng để chế ngự kẻ địch.”
Giang Nguyệt Lộc vẽ sơ lược vị trí của các bên trên mặt đất: "Đến lúc đó, tôi và Dung Dung sẽ dụ bọn chúng vào, trước tiên dùng trận pháp đã vẽ sẵn trên mặt đất để tấn công bọn chúng lần đầu. Sau đó, nhân lúc bọn chúng yếu ớt, chúng ta sẽ kích hoạt trận pháp giam cầm tầng hai, nhốt bọn chúng dưới đèn chùm, tiếp theo Vấn Hàn sẽ đưa chúng ta lên không trung, cuối cùng Đồng Miên sẽ nhanh chóng kết liễu bọn chúng.”
“Thời gian rất quan trọng."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Mọi thứ đều phải dựa vào thời điểm đó, lúc chúng yếu ớt nhất, không thể động đậy, không thể phản kháng, nếu không kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại."
"Còn một điểm nữa cũng rất quan trọng."
"Phải giết sạch chúng, không chừa một con nào.”
Giang Nguyệt Lộc nghiêm mặt nói: "Nếu để một con sống, không chỉ không tìm được bố mẹ của Dung Dung, chúng ta còn sẽ bị tấn công từ hai phía, hậu quả khó lường."
Họ đều hiểu rõ hậu quả mà Giang Nguyệt Lộc nói.
Sự hung bạo và tàn nhẫn của lũ quỷ ảnh ai cũng đã được chứng kiến, hơn nữa giữa chúng còn có mối liên hệ kỳ lạ và sâu sắc. Trước đó ở nhà ăn, khi quỷ ảnh gầy bị tấn công, quỷ ảnh to con đã liều lĩnh xông lên giúp đỡ, cắn chết Joe. Chúng như một nhóm được huấn luyện bài bản. Nếu không thể tiêu diệt toàn bộ, con quỷ ảnh cuối cùng trốn thoát nhất định sẽ trả thù cho những con khác, thực hiện những hành động trả thù tàn độc.
“Nghe có vẻ khó đấy." Đồng Miên ngồi bên mép hố, xòe bàn tay xa lạ của mình ra, cảm nhận sức mạnh tràn đầy giữa những khớp xương, cậu ta từ từ nắm chặt tay, siết thành một nắm đấm chắc nịch: "Nhưng mà tôi sẽ theo anh thử một lần.”
Lãnh Vấn Hàn chớp mắt, Dung Dung biết, đây là cách anh trai thể hiện sự vui mừng.
Giang Nguyệt Lộc đưa mu bàn tay ra, chạm vào tay Đồng Miên: "Vậy thì, hợp tác thuận lợi.”
"Hợp tác thuận lợi.”
"Thuận lợi.”
"Hợp tác thuận lợi!" Dung Dung sung mừng rep lên.
Ba bàn tay người và một miếng thạch sữa chồng lên nhau, không thể tách rời.
Giang Nguyệt Lộc hít một hơi thật sâu: "Điểm dừng chân tiếp theo chính là phòng khách. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt toàn bộ quỷ ảnh trong thời gian ngắn nhất."
-
Phòng khách tầng một.
Những bức tường được sơn màu sắc rực rỡ, trang trí bằng vỏ sò và những vật dụng tinh xảo khác, ở giữa là bộ bàn ghế gỗ lê sẫm màu mang đậm phong cách Trung Hoa. Dinh thự số 1 từng được vợ chồng chủ nhân tỉ mỉ trang hoàng, mang đậm phong cách của con tàu Ouroboros thu nhỏ.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ xinh đặt một khung ảnh, trong ảnh là gia đình bốn người của Will, nhưng bức ảnh bị xé thành nhiều mảnh, có dấu vết bị xé rách rồi dán lại.
Giang Nguyệt Lộc thu lại ánh mắt: "Xong chưa?”
"Xong rồi." Lãnh Vấn Hàn đang nằm rạp trên mặt đất đứng dậy, máu tươi đỏ thẫm vẫn còn nhỏ giọt từ tay cậu, đó là máu gà mà Đồng Miên mang theo bên mình. Cậu đã dùng nó vẽ trận pháp có thể giam cầm ba người trên mặt đất.
"Thời gian hiệu lực rất ngắn." Cậu nhắc nhở Giang Nguyệt Lộc.
Dường như cậu còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi, đang do dự thì Giang Nguyệt Lộc đã quay sang hướng khác: "Dung Dung, thời gian cũng sắp đến rồi phải không?”
Thực ra, họ không tận mắt chứng kiến lũ quỷ ảnh xuất hiện, vì vậy cũng không thể xác định chính xác thời gian chúng xuất hiện. May mà có Dung Dung, cô bé luôn ở trong biệt thự, nắm rõ mọi biến động xảy ra ở bất cứ đâu.
Cô bé tính toán thời gian quỷ ảnh suy yếu sắp đến rồi.
Đồng thời, cô bé cũng báo cho Giang Nguyệt Lộc biết động tĩnh của hai đội còn lại.
Mất đi hai trợ thủ đắc lực, tình hình của thuyền trưởng không mấy khả quan, ba quỷ ảnh dai dẳng bám riết lấy ông ta.
Ở phía bên kia, tiến độ của Bố Già nhanh hơn rất nhiều. Dường như họ đã tìm thấy vật dụng mà vợ chồng Will từng sử dụng trong biệt thự, muốn dùng nó để triệu hồi họ trở về. Điều đáng nói là, để nghi lễ triệu hồi không bị quỷ ảnh quấy rối, họ đã dựng một nơi trú ẩn an toàn trong nhà ăn, lấy chiếc ô khổng lồ của A Kim làm trung tâm.
"Vậy ba con bóng ma kia đâu?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.
Dung Dung: "Đều ở ngoài hành lang, chú thuyền trưởng thấy chúng bỏ chạy, còn tưởng quỷ dữ giáng trần cứu ông ta, bây giờ đang quỳ xuống cầu nguyện đấy."
"Đừng cười nhạo người khác, Dung Dung."
Cô bé bĩu môi: "Được rồi, em xin lỗi.”
Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa, thời gian suy yếu của quỷ ảnh đã bắt đầu đếm ngược, anh hỏi Đồng Miên: "Còn cậu, chuẩn bị thế nào rồi?"
Đồng Miên ngồi trên sàn nhà sau ghế, hai tay ôm lấy đầu gối. Trước khi cuộc đại chiến diễn ra, cậu ta chưa bao giờ là nhân vật chủ chốt của đội, bây giờ bị hỏi bất ngờ, càng thêm bối rối, nắm chặt gấu quần bị sờn: "Vẫn... ổn?"
Giang Nguyệt Lộc biết hiện giờ cậu ta nhất định rất căng thẳng, cũng không nói gì thêm.
Trước khi rời khỏi phòng khách cùng Dung Dung để dụ lũ quỷ ảnh ra hành lang, anh chỉ dặn dò Đồng Miên một câu: "Đồng Miên, nhớ tin tưởng tôi."
Đại sảnh chìm vào tĩnh lặng.
Đồng Miên lặng lẽ lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó, đến khi Lãnh Vấn Hàn lên tiếng: "Gì cơ?", cậu ta mới mơ màng "Hửm?" một tiếng.
Bóng dáng của Lãnh Vấn Hàn đứng cách đó không xa, hòa vào chiếc tủ gỗ chạm khắc. "Vừa nãy cậu mới nói chuyện đấy."
"Tôi nói chuyện?" Đầu óc Đồng Miên như bị ai đó đánh cho trống rỗng: "Tôi nói gì cơ?"
"Cơ thể rách nát... gì đó.”
"Cơ thể rách nát... cơ thể rách nát... à." Cậu ta lẩm bẩm bốn chữ này, dần dần hiểu ra: "Đây là lời răn dạy của dòng tộc chúng tôi."
"Lời răn dạy?"
"Ừ. Người của Dược Vương Cốc chúng tôi phải học hết giáo trình của mình trước khi thi vào Học viện. Vì vậy, tôi nhập học sớm hơn những người khác rất nhiều. Lúc năm sáu tuổi, người lớn đã dạy chúng tôi đọc thuộc lòng câu này trước bàn thờ. Cơ thể tôi là rách nát, yếu ớt, không chịu nổi một đòn.”
Giọng nói lưu loát của cậu ta vang vọng trong đại sảnh mờ tối.
"Từ khi sinh ra, tôi đã phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật và mối đe dọa của cái chết."
"Cơ thể không mang lại cho tôi bất kỳ lợi ích nào, máu của tôi trở thành độc dược ăn mòn, xương cốt của tôi trở thành gai nhọn gò bó. Tử thần thì thầm bên tai tôi suốt đêm, hắn ta nói thành phố chết chóc được bao quanh bởi dây leo tĩnh lặng mới là nơi tôi thuộc về..." Đồng Miên dừng lại, cậu ta cảm thấy hai chân mình run rẩy.
Tiếng động lớn vang lên từ hành lang bên ngoài.
Lãnh Vấn Hàn: "Chúng đến rồi."
"Ồ? Ồ, được." Đồng Miên cố gắng chống đỡ để đứng dậy, nhưng cậu ta nhận ra mình không thể làm được, đùi và mông cậu ta dính chặt vào nhau, ngã nhào xuống đất một cách buồn cười. Lãnh Vấn Hàn ở đằng xa nhìn cậu ta với vẻ mặt hoang mang và lo lắng: "Cậu sao vậy?"
"Tôi, tôi..." Cậu ta không nói nên lời.
Chẳng lẽ nói là cậu ta quá căng thẳng đến mức không thể kiểm soát cơ thể của mình?
"Nhanh lên! Chúng sắp vào rồi!" Giọng Lãnh Vấn Hàn trở nên gấp gáp: "Chỉ có một cơ hội thôi!"
"Tôi biết, tôi biết. Tôi sẽ ổn ngay thôi, đợi một chút, tôi sẽ..." Tay Đồng Miên quờ quạng trên sàn nhà, cậu ta đập mạnh vào đôi chân không nghe lời: "Đứng dậy mau, mẹ kiếp, mày đứng dậy mau, đồ vô dụng-"
"Đồng Miên!"
Giang Nguyệt Lộc đột ngột xuất hiện ở cửa, anh vịn tay vào khung cửa để giữ thăng bằng, một tay ném quả cầu đen đau đớn đã chuẩn bị sẵn về phía Đồng Miên: "Bắt lấy!"
Một luồng sáng đen xẹt qua, như một ngôi sao rơi xuống sau lưng ghế.
Không gian như ngừng lại trong chớp mắt, không khí đặc quánh, mặt đất tỏa ra ánh sáng trắng bạc dịu nhẹ, mang theo hơi thở của sự chữa lành và thuốc men. Vô số băng gạc bay lượn, một bóng người lơ lửng giữa không trung, tay cầm chặt một chiếc kéo dài, như ác quỷ đoạt hồn.
“Xoẹt xoẹt—”
Thanh trường đao đen nhọn xuất hiện trên đầu Giang Nguyệt Lộc, Đồng Miên nheo mắt: "Mày muốn làm gì ông chủ của tao hả, quỷ ảnh?”
Lời còn chưa dứt, cậu ta đã dẫm lên những dải băng gạc bay lượn, nhảy vọt lên-
[Thí sinh Đồng Miên, hệ thống phát hiện bạn đã liên tục sử dụng sự đau đớn]
[Sử dụng quá mức có 89% khả năng gây quá tải cho cơ thể, xác nhận tiếp tục-]
"Phiền phức chết đi được!" Chiếc kéo trong tay Đồng Miên không chút lưu tình chém về phía quỷ ảnh, lúc này cậu ta như biến thành một người khác, trong mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng: "Không dùng bây giờ, chẳng lẽ đợi tôi chết rồi mới dùng sao?! Tôi không muốn! Bây giờ- hãy chết đi aaaa!!"
Chiếc kéo trong tay cậu ta xoay tít như chong chóng mất kiểm soát, cuối cùng chỉ còn lại bóng mờ. Quỷ ảnh gầy sợ bị chặt mất nửa đầu, vội vàng từ bỏ ý định tấn công Giang Nguyệt Lộc, nhảy lùi về phía sau.
Lúc này, Giang Nguyệt Lộc vừa kịp hét lên: "Dung Dung, chạy về phía trước!"
"Vâng!"
Con quỷ ảnh to con thấy đồng bọn gặp khó khăn, bèn đấm ngực gào thét đầy bất mãn, nhìn từ xa, nó giống như một miếng giẻ lau màu đen dài bị xé toạc ở giữa. Đang lúc nó gào thét, một bóng trắng lăn lông lốc lao vèo qua trước mặt, vô thức thu hút ánh nhìn ngốc nghếch của nó.
Như một con gấu đang gầm rú giận dữ nhìn thấy một con vẹt trắng xinh đẹp bay qua, nó không nhịn được quay đầu theo, động tác còn vô cùng chậm chạp: "A- Ồ?"
Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ: Có triển vọng rồi!
Hướng Dung Dung chạy tới chính là trung tâm phòng khách, nơi Lãnh Vấn Hàn đã vẽ trận pháp, con quỷ ảnh to con và con quỷ ảnh gầy sẽ bị họ liên tục dẫn dụ về phía trung tâm trận pháp! Vừa chạy về phía trước, anh liếc nhìn đồng hồ trên tường- còn chưa đầy nửa phút nữa, lũ quỷ ảnh sẽ bắt đầu suy yếu!
... Không.
Chờ đã.
Giang Nguyệt Lộc nhận ra một điểm bất thường- sao chỉ có hai con?
Anh quay đầu nhìn về phía cửa, chửi thề một tiếng: "Con quỷ ảnh lùn đó..."
"Sao vậy?" Đồng Miên từ trên không trung cúi đầu nhìn xuống, thấy sắc mặt anh không tốt cứ tưởng đã xảy ra biến cố, nhưng Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Cậu không cần quan tâm, cầm hết mấy thứ này đi." Nói rồi, anh ném một đống quả cầu đen nhỏ về phía Đồng Miên.
"Mẹ kiếp, sao lại nhiều thế này!"
"Lúc lên tàu có ba quả, tôi không đưa cho cậu một quả." Giang Nguyệt Lộc nói: "Cứ cảm thấy ở đâu đó có thể dùng đến, nên đã nghiền nát cất đi."
"Cất đi thì cũng đừng làm thành mấy quả trứng đen này chứ? Trông xấu chết đi được!" Đồng Miên kêu lên: "Này này, anh đi đâu đấy? Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!"
"Nên tôi mới bảo cậu cầm cự.”
Giang Nguyệt Lộc hít một hơi thật sâu: "Cho tôi mười giây là được."
Anh nhớ con quỷ ảnh lùn rất giỏi ẩn nấp, trước đó ở nhà ăn, nó cũng xuất hiện sau khi những con quỷ ảnh khác xuất hiện, lúc đó nó đã mai phục trong góc tường, nhân lúc mọi người lơ là nhất tung ra đòn tấn công cuối cùng. Ba con quỷ ảnh này mỗi con đều có ưu nhược điểm riêng, con to lớn nhất thì thiếu thông minh, động tác vụng về. Con gầy thì rất nhanh nhẹn, nhưng sức mạnh không đủ, còn con xảo quyệt và tàn nhẫn nhất chính là con nhỏ nhất này.
Lần này, chắc chắn nó cũng sẽ sử dụng chiêu bài cũ... nó chắc chắn đang ở... Giang Nguyệt Lộc từ từ tiến về phía góc tường cạnh cửa, nơi có một bóng đen lạc lõng.
Chưa kịp hành động, bóng đen đã biết mình bị phát hiện.
Bóng đen trên mặt đất bóc ra, gần như ngay lập tức ngưng tụ thành hình người bằng cát, như một cơn lốc đen lóe lên trước mặt Giang Nguyệt Lộc, một nụ cười hình trăng khuyết hiện lên trên khuôn mặt bóng đen, khi nhìn thấy nụ cười này, Giang Nguyệt Lộc bỗng sững sờ: "Thì ra ngươi là-"
"Giang Nguyệt Lộc! Chúng ta không còn thời gian nữa aaaa!!!”
Tiếng hét lớn kéo anh về thực tại, anh đáp lại quỷ ảnh bằng một nụ cười không mấy thân thiện: "Có thể thấy, sức mạnh của ngươi là yếu nhất trong ba con, nên mới luôn dùng mấy chiêu trò hèn hạ, lén lút này phải không?"
"Dù… vậy… thì sao chứ…”
Nó khàn giọng, thế mà lại lên tiếng nói chuyện, giọng nói hoàn toàn không giống con người: "Giết... ngươi... tuyệt đối... đủ.”
“Giết ta thì đủ, nhưng ta không muốn đánh nhau với ngươi."
Con quỷ ảnh lùn sững sờ, nó không ngờ người trước mặt lại không chơi theo luật, nụ cười của nó từ ranh mãnh chuyển sang có chút dại ra: "Vậy ngươi muốn... làm gì..."
"Ta chỉ cần bắt ngươi lại, đừng để ngươi chạy là được." Vừa nói, Giang Nguyệt Lộc kẹp hai lá bùa giữa hai ngón tay, nhanh như chớp dán vào tay con quỷ ảnh: "Ngươi phải đi tìm bố mẹ cùng ta.”
Giọng Dung Dung đếm ngược vang lên: "Năm!"
"Bốn!"
"Ba!"
Như biết được anh định làm gì, con quỷ ảnh lùn bị anh trói chặt, kéo về phía trận pháp đột nhiên vùng vẫy dữ dội. Hai con quỷ ảnh đã ở trong trận pháp cũng linh cảm được mình sắp suy yếu. Chúng hoàn hồn, muốn chạy trốn khỏi mọi người trước khi mất hết sức mạnh, tìm một nơi ẩn nấp.
Nhưng đã quá muộn.
Sức mạnh trong cơ thể chúng đang nhanh chóng biến mất, quả bóng khí tượng trưng cho cảm xúc tức giận và cuồng loạn của chúng bị xé toạc, xì hơi, ba con quỷ ảnh ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu rên rỉ không rõ nguyên nhân.
Bệ đỡ bảo vệ được tạo thành từ những bong bóng khí khổng lồ màu trắng bạc bay lên không trung, Lãnh Vấn Hàn và Dung Dung im lặng nhìn những con quỷ ảnh đang co giật trong trận pháp dưới đất.
Dung Dung: "Ơ... chờ đã. Con quỷ ảnh nhỏ... hình như lại biến mất rồi?!"
Lời nói của cô bé khiến mọi người giật mình, Đồng Miên vươn cổ nhìn, một đống màu đen quấn lấy nhau, cộng thêm trời tối, phải mất một lúc cậu ta mới phân biệt được, cuối cùng cũng xác nhận.
"Thật sự chạy mất rồi!" Đồng Miên liếc nhìn kim đồng hồ: "Sắp hết thời gian rồi, chúng ta phải đi đâu tìm bây giờ?!" Cậu ta không nhịn được tuôn ra một tràng chửi thề.
Nhưng cậu ta bỗng nhiên nghe thấy Giang Nguyệt Lộc nói: "Không chạy đâu."
"Hả?"
"Cậu nhìn xuống dưới cùng.”
Giang Nguyệt Lộc đứng trên không trung, một tia sáng chiếu vào mặt anh, khiến anh trông như một vị thần đầy lòng thương xót. Đồng Miên quay đầu lại, lần này cậu ta cúi người xuống nhìn: "Dưới cùng chẳng phải là con gầy đó sao... Ơ." Cậu ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời trước cảnh tượng tận mắt chứng kiến: "Nó... chúng nó..."
Con quỷ ảnh nhỏ không biến mất, nó chỉ bị con quỷ ảnh gầy giấu ở dưới cùng.
Nó cuộn tròn người, ôm chặt con quỷ ảnh nhỏ, che chở nó dưới cánh tay an toàn tuyệt đối. Phía trên chúng, còn có một bóng đen to lớn khác. Con quỷ ảnh khỏe mạnh nhất dùng tứ chi chống đỡ mặt đất, như một chiếc ô khổng lồ che mưa chắn gió cho chúng.
Đồng Miên vô cùng sửng sốt: "Chúng nó, chúng nó đang bảo vệ lẫn nhau?"
Chỉ có quỷ mới biết suy nghĩ, giống như Drake và Joe.
Theo lý thuyết, ba con quỷ ảnh này thậm chí còn không được coi là quỷ, chúng chỉ là chút cặn bã bị gió thổi ra khi linh hồn lang thang trên cõi đời. Chúng không nên biết suy nghĩ, không có cảm xúc, là ba con dao được sử dụng chung, chúng không nên biết cách bảo vệ lẫn nhau.
"Chuyện này thật quá vô lý, tôi chưa bao giờ thấy chuyện như vậy..." Đồng Miên vô cùng khó hiểu, nhìn về phía Lãnh Vấn Hàn, muốn tìm kiếm lời giải thích từ cậu nhưng vô ích. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể quay sang Giang Nguyệt Lộc, vừa định lên tiếng, đã bị một tiếng lộc cộc kỳ lạ cắt ngang.
Âm thanh phát ra từ bên cạnh cậu ta.
Ngay trung tâm trận pháp, từ những con quỷ ảnh suy yếu bị giam cầm.
Từ nơi sâu nhất, tiếng lộc cộc vang lên không ngừng.
Ban đầu, cậu ta tưởng rằng con quỷ ảnh nhỏ bị dọa đến mức răng va vào nhau, nhưng nhanh chóng nhận ra không phải, bởi vì theo tiếng động ngày càng lớn, con quỷ ảnh gầy nhất đang dần dần thu nhỏ lại, tiếp theo là con quỷ ảnh khỏe mạnh nhất ở trên cùng, chúng như dòng nước đen bị hút vào miệng con quỷ ảnh nhỏ đang há rộng.
Cái miệng lẽ ra phải oe oe kêu khóc, lại đang gặm nhấm cơ thể đồng loại.
Tiếng lộc cộc ghê rợn kia, hóa ra là tiếng nó nhai ngấu nghiến hai con quỷ ảnh- Đồng Miên kinh hãi lùi lại hai bước, hai con quỷ ảnh liều mạng bảo vệ nó... vậy mà bây giờ lại bị nó nuốt vào bụng!
Dung Dung hét lên: "Đồng Miên-!!!"
Cậu ta ngã ngồi xuống đất, ngước nhìn con quái vật được hình thành từ sự nuốt chửng.
Đó là một con quái vật khổng lồ khiến người ta lạnh sống lưng, đầu màu đen đâm thủng trần nhà, tay chân gầy guộc, sắc nhọn, như chân của côn trùng mới mọc, cào ra bốn hố sâu to bằng cái bàn trên mặt đất, sàn nhà không chịu được sức nặng của quái vật, sập xuống "ầm" một tiếng. Đồng Miên trơ mắt nhìn trận pháp do Lãnh Vấn Hàn vẽ ra vỡ tan.
Con quái vật vẫn đang nói bằng giọng khàn khàn, như thể ba người đang chồng lên nhau: "Giết... giết... ngươi…”
"Giết tôi, ha ha." Cậu ta run rẩy cười gượng, đưa tay nắm chặt chiếc kéo, nhưng lại nắm vào khoảng không, vũ khí của cậu ta không biết đã biến mất từ lúc nào. Đồng Miên nuốt nước bọt một cách bất giác, liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy một tia sáng trắng bạc ở đằng xa.
Vừa giơ tay lên, cậu ta đã bị một cú đấm đánh bay ra ngoài: “Rầm-!”
"Đồng Miên-!!!”
Mắt thường không thể nhìn thấy quỹ đạo bay của cậu ta, chỉ thấy bức tường tiếp theo cùng với tủ bị đập vỡ, bụi bặm bẩn thỉu bay mù mịt.
"Khụ khụ..." Tiếng ho yếu ớt vang lên trong làn khói bụi, khuôn mặt Đồng Miên lộ ra, cậu ta cúi đầu nhìn xuống nửa thân dưới thảm hại của mình, kinh nghiệm nhiều năm bị thương cho cậu ta biết, ít nhất một nửa số xương đã gãy hết, cậu ta không nhìn thấy phần cẳng chân phải của mình, bởi vì một mảnh đá vụn đè lên đó.
Máu chảy ra từ khóe miệng: "Được rồi... Tôi đúng là... xui xẻo hết phần người khác."
Mắt cậu ta long lanh nước: "Giang Nguyệt Lộc, có thể đi đến đây, tôi đã rất vui rồi. Sau khi trở về, nếu cậu tôi mắng anh, anh hãy nói là tôi tự mình muốn chết ở đây..." Cổ họng cậu ta co rút nuốt nước bọt, mắt cũng đỏ hoe: "Đúng vậy-"
"Không cần phải xin lỗi." Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng ngắt lời.
Đồng Miên ngạc nhiên nhìn bóng người rơi xuống bên cạnh mình: "Anh không phải nên ở chỗ... Lãnh Vấn Hàn sao?" Kế hoạch phân công nhiệm vụ của họ là Giang Nguyệt Lộc và Dung Dung chịu trách nhiệm dụ địch vào sâu, Lãnh Vấn Hàn chịu trách nhiệm đưa mọi người lên không trung, còn cậu ta chịu trách nhiệm kết liễu những con quỷ ảnh suy yếu.
Đáng lẽ bây giờ Giang Nguyệt Lộc phải ở trên không trung.
"Là tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ..." Cậu ta muốn đấm xuống đất để trút giận, nhưng ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi: "Tôi đã lãng phí cơ hội tốt nhất!"
Giang Nguyệt Lộc: "Tôi không có thời gian để an ủi cậu.”
Anh rút cân đo vận mệnh ra, dán lá bùa trắng lên đó, quét qua người Đồng Miên một lượt, không biết anh đã làm gì, Đồng Miên thấy tai anh đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên. Nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc như vậy, cậu ta nuốt câu hỏi của mình xuống, im lặng nhìn anh làm gì đó cho mình.
Chẳng mấy chốc, cậu ta thấy ngày càng nhiều màu đen trào ra từ đĩa bạc của cân đo vận mệnh, chúng như biết đích đến của mình, tranh nhau lao về phía Đồng Miên, ngay lập tức di chuyển mảnh đá đè lên chân cậu ta.
Nhưng cậu ta biết, đó là do chính cậu ta làm được.
Đồng Miên giơ tay lên, cảm giác xương cốt gãy nát trong cơ thể đang nhanh chóng hồi phục: "Khả năng chữa trị mạnh mẽ thật... Là anh làm sao?”
Giang Nguyệt Lộc ném cân đo vận mệnh về phía trước con quái vật: "Cậu làm được rồi đấy, Đồng Miên. Bây giờ hãy đi theo cân đo vận mệnh, nó sẽ cung cấp cho cậu nguồn năng lượng Đau đớn vô tận. Cậu không cần lo lắng sẽ bị tách khỏi lớp giáp, tôi sẽ đảm bảo nó luôn bám sát cậu, chỉ cần cậu cần, tôi sẽ cung cấp cho cậu."
"Chỉ cần cậu muốn giết nó, tôi sẽ đưa vũ khí cho cậu.”
"Chỉ cần cậu muốn chạy, muốn bay, muốn chiến đấu, tôi sẽ giúp cậu."
Anh nói với giọng kiên định: "So với một Vu sư cứu người chữa bệnh, cậu khao khát sức mạnh thần thánh có thể nuốt chửng biển cả và khuấy động mây trời hơn, đó là những gì cậu đã nói. Hôm nay-"
Đồng Miên không dám chớp mắt, cổ áo cậu ta ướt đẫm bởi những giọt nước mắt trong suốt.
Trong đầu cậu ta vang vọng lời răn dạy của gia tộc mà cậu ta đã đọc thuộc lòng năm này qua năm khác.
-Tử thần thì thầm bên tai tôi suốt đêm, thành phố chết chóc được bao quanh bởi dây leo gai góc mới là nơi tôi thuộc về.
-Tôi sẽ bị giam cầm trong chiếc lồng mà thần linh đặt nhiều kỳ vọng.
Ban đầu, cậu ta không hiểu tại sao tổ tiên lại khắc những lời tuyệt vọng và bi thương như vậy trên bia mộ của họ qua nhiều thế hệ, nhưng cậu ta đã quên mất, lời than khóc đầy máu này còn có một bước ngoặt.
Nhưng.
Tuy nhiên.
-Chiếc lồng gai nhọn không thể giam cầm ngọn gió ngủ quên trong thung lũng.
Giang Nguyệt Lộc chỉ thẳng về phía trước, con quái vật tà ác với thân hình đồ sộ, tiếng gầm rú inh tai nhức óc: "Sẽ không ai giam cầm cậu nữa."
Ầm-! Đồng Miên bắn lên như một viên đạn, một chữ thập bằng ánh sáng bạc chói lọi xuất hiện trong không khí, như một dấu ấn thép kiên cố lao về phía con quái vật khổng lồ, ngực con quái vật bốc hơi trắng xóa, ba giọng nói chồng lên nhau, phát ra tiếng gào thét kỳ dị và méo mó: "Aaaaa!"
Những dải băng như dây thép, cậu ta dẫm lên chúng, lao đi với tốc độ chóng mặt.
Chỉ kịp nhìn thấy một bóng trắng bạc lướt qua lại. Nhưng dù cậu ta đi đến đâu, cân đo vận mệnh mang theo đĩa bạc cũng bám sát phía sau.
Lãnh Vấn Hàn nhìn bóng lưng đứng giữa đống đổ nát- Giang Nguyệt Lộc đứng đó, tập trung toàn bộ tâm trí kích hoạt cân đo vận mệnh. Nỗi đau đớn cần một con tàu khổng lồ mới có thể chuyển hóa, giờ đây lại tuôn trào không ngừng dưới bàn tay của một người phàm như anh.
Dung Dung hỏi: "Anh sao vậy? Đang lo lắng cho Đồng Miên sao?”
Lãnh Vấn Hàn: "Không."
Người mà cậu lo lắng nhất lại là một người khác.
"Chết tiệt!" Đồng Miên né tránh cú đấm tiếp theo của con quỷ ảnh khổng lồ: "Lần này tao sẽ không để mày đánh bay nữa!" Tuy nói vậy, cậu ta vẫn cẩn thận tránh né.
Cậu ta cảm nhận được, thời kỳ suy yếu của quỷ ảnh đang dần kết thúc, khi nó hoàn toàn hồi phục, họ sẽ không thể nào thoát khỏi biệt thự này.
Giang Nguyệt Lộc...
Trong lúc hỗn loạn, cậu ta nhìn về phía xa, bóng dáng đứng đó hiện rõ mồn một. Giọng anh vang vọng bên tai Đồng Miên: "Nhớ tin tưởng tôi."
"Aaaaaaaa!" Đồng Miên gào thét: "Mặc kệ, mặc kệ, chết thì chết!" Cậu ta vươn tay ôm lấy đĩa bạc, áp mặt lạnh lẽo của đĩa bạc lên trán: "Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Mày cũng quá coi thường những đau khổ mà tao đã phải chịu đựng suốt những năm qua quá đấy! Mau nôn hết ra cho tao!”
Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy, mỉm cười nhẹ.
Cuối cùng Đồng Miên cũng hiểu ra.
Nỗi đau của Đồng Miên không chỉ có vậy, nỗi đau của con người cũng thế, có loại nỗi đau hiển hiện trên bề mặt, mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ cần nói một hai câu là có thể trút bỏ. Nhưng cũng có loại nỗi đau ẩn sâu trong xương tủy và trái tim, bị lớp bụi thời gian chôn vùi, mắt thường không thể nhìn thấy, những nỗi đau này cân đo vận mệnh cũng không thể đo lường được.
Nỗi đau của bệnh tật chẳng lẽ chỉ là vết thương, là sẹo?
Không phải.
Còn có những tổn thương và dày vò về tinh thần, tâm hồn. Năm này qua năm khác, lặp đi lặp lại, để lại những vết thương và sẹo không thể nhìn thấy. Đó mới là chất dinh dưỡng tàn nhẫn và bi thương nhất.
Nỗi đau đen tối như sóng thần cuồn cuộn trào ra, tràn vào những dải băng. Vừa tiếp xúc, Đồng Miên đã biết sức mạnh này chắc chắn sẽ phải trả giá sau này, nhưng cậu ta không còn quan tâm nữa, hét lớn lên không trung: "Lãnh Vấn Hàn, giúp tôi!”
Lạc Âm Quan mở to đôi mắt trắng dã, vô số hồn ma màu xám đang giãy giụa dưới chân cậu ta tranh nhau lao vào trận pháp dưới đất. Ánh sáng đỏ ngày càng mạnh, ánh sáng máu như những dây leo gai góc, trói chặt con quái vật khiến nó không thể nhúc nhích. Con quái vật buộc phải giãy giụa nhưng ngay khi nó ngẩng đầu lên, một bóng người nhảy vọt từ trên cao xuống, ánh sáng trắng bạc dài hơn cả bản thân cậu ta trong nháy mắt chém xuống đỉnh đầu con quái vật.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa-" Đồng Miên gào thét, từ đỉnh đầu kéo xuống mặt đất, dùng hết sức lực chém đôi con quái vật.
Cậu ta vẫn không dám động đậy.
Con quỷ ảnh khổng lồ bỗng nhiên cử động, cậu ta lập tức nắm chặt chiếc kéo.
Nhưng không ngờ, con quỷ ảnh chỉ tiến lên một bước, lẩm bẩm một câu: "Mẹ..." rồi nứt ra từ giữa, tan thành hai nửa, tan biến thành tro bụi.