Giang Nguyệt Lộc kể cho họ nghe về cuộc gặp gỡ với Dung Dung. Đồng Miên như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, biểu cảm trên mặt liên tục thay đổi. Khi nghe đến việc Dung Dung chính là con gái của Will, miệng cậu ta há hốc không khép lại được: "Vậy... Cô bé vừa phát đề thi trong loa chính là Dung Dung... nội gián của anh? Trời ạ, anh quen cả giám khảo sao?"

"Ờ, cách hiểu của cậu hơi... cũng được." Giang Nguyệt Lộc bất lực chấp nhận.

Đồng Miên kinh ngạc không thôi, rồi lại nhớ ra điều gì đó, vỗ trán: "Không đúng, nếu cô bé ấy quen anh, sao lúc nãy không chào hỏi anh?"

Giang Nguyệt Lộc: "Giọng nói trong loa chắc không phải của Dung Dung."

Đồng Miên: "Nói rõ hơn đi.”

Giang Nguyệt Lộc: "Nói thế nào nhỉ. Giống như thông báo thi mà các cậu nghe ở Học viện, mỗi lần chắc chắn đều giống nhau. Nhưng đó không phải là một người sống, thậm chí cũng không phải là một nhân cách nào đó của cô bé ấy, mà chỉ là một đoạn âm thanh được cắt ra độc lập. Có người muốn sử dụng giọng nói của cô bé ấy để phát đề thi, nên mới để cô bé ấy tồn tại."

Quy tắc liên quan đến kỳ thi, Đồng Miên nhắm mắt cũng có thể nhớ ra, cậu ta rất dễ dàng hiểu ý của Giang Nguyệt Lộc. Nhưng tâm trí cậu ta lại đang ở một nơi khác.

"Trời đất... chuyện này, rốt cuộc anh giấu kín kiểu gì vậy? Nếu là tôi, chắc chắn sẽ chia sẻ với hai người ngay lập tức."

Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Chúng ta cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện.”

Đồng Miên gật đầu: "Cũng đúng. Từ khi lên con tàu rách nát này, chúng ta đã chạy trốn suốt dọc đường. Vất vả lắm mới đến Vô Vọng Địa, lại bị bọn họ chia ra hành động... anh có biết không, Gulian nói là dẫn chúng tôi đi xem Vô Vọng Địa, nhưng thực ra suốt dọc đường toàn đi lòng vòng, chúng tôi đều cảm thấy không bình thường, nên mới tìm cơ hội cạy miệng anh ta."

"Anh không nhìn thấy đâu, khi anh ta nói ra kế hoạch lật kèo của Bố Già, mặt Lãnh Vấn Hàn tái mét, lấy dao kề cổ ép anh ta chạy đến khu thương mại!”

Lúc anh và Drake đang đối đầu với thuyền trưởng, chúng tôi ở ngay phía sau anh. Nếu không phải người của tên nhóc con đó giữ chúng tôi lại, tôi và Lãnh Vấn Hàn đã xông ra rồi."

Giang Nguyệt Lộc: "Vất vả cho các cậu rồi."

Đồng Miên xua tay: "Nói gì khách sáo thế, nếu không có anh, tôi căn bản không vào được phòng thi đâu. À, đợi đã, để tôi lau máu trước." Nói rồi, cậu ta thản nhiên ấn vào vết thương đang phun máu, mặt không đổi sắc, băng bó kỹ càng.

Giang Nguyệt Lộc quay sang nhìn Lãnh Vấn Hàn, người vẫn im lặng.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Lãnh Vấn Hàn luôn khiến anh nhớ đến bản thân khi còn nhỏ ở trại trẻ mồ côi, những đứa trẻ không biết khóc, không biết làm ồn rất khó thu hút sự chú ý của dì phát cơm, nên lúc đó anh thường xuyên bị đói. (App T-Y-T)

Anh đứng dậy, xoa đầu cậu: "Đến giúp tôi một việc.”

Lãnh Vấn Hàn lập tức hỏi: "Tìm người?"

"Ừ."

"Dung Dung."

"Đúng vậy."

Chàng trai trẻ mắt trắng lập tức lật bàn tay, một cây gậy gỗ đầu đen lơ lửng xuất hiện, được cậu nắm chặt trong tay. Đôi mắt trắng dã của cậu hiện lên làn sương mờ ảo.

"Thử đánh thức cô bé ấy xem." Giang Nguyệt Lộc nói tiếp: "Hai lần chúng ta gặp nhau đều trong mơ, lần này tuy không phải là mơ, nhưng cũng là một thử thách pha trộn giữa thực và ảo, khả năng đánh thức cô bé ấy rất cao." Phố Hạnh Phúc không có dinh thự số 1, địa điểm mà họ đến chắc chắn nằm trong một không gian dị biệt đặc biệt, vì vậy, anh dám liều mình thử một lần.

Quả nhiên, một lúc sau, anh nghe thấy một tiếng gọi đầy kinh ngạc.

“Thần linh- đại nhân!"

"Không phải chứ?” Đồng Miên tưởng mình nghe nhầm: "Cô bé ấy gọi anh là gì?"

Người mặt dày thiên hạ vô địch, Giang Nguyệt Lộc nói: "Sao vậy, ngạc nhiên à? Trên người cậu còn mang theo thẻ thông hành vào điện thờ của tôi đấy, cậu cũng phải gọi tôi một tiếng đại nhân.”

Đồng Miên bị mức độ trơ trẽn của anh làm cho sốc: "Đại nhân? Ai? Anh? Đừng đùa nữa, ai mà coi anh là thần linh thật chứ?"

Lãnh Vấn Hàn nghiêm túc nói: "Thần linh, đại nhân."

Đồng Miên: "???”

Giọng nói của cô bé như vọng lên từ dưới đất, lại như đang lơ lửng trên trần nhà, tóm lại, dường như cô bé ở khắp mọi nơi. Tiếng gọi du dương này hiển nhiên cũng lọt vào tai đám người bên kia, giọng nói lạ lẫm khiến bọn họ vô cùng cảnh giác, Gulian và Drake chắn trước xe đẩy, chiếc ô trong tay Kim xoay tròn với tốc độ càng nhanh hơn.

"Đại nhân, ngài đã đến đúng hẹn. Em biết mà, ngài là vạn năng, ngài nhất định có thể cứu em ra ngoài!"

Đầu Drake quay như chong chóng: "Rốt cuộc cô bé đang nói đến ai vậy? Bố Già sao?”

"Hức, xin hãy đợi một chút... em phải tìm thứ gì đó, nếu không sẽ không tiện nói chuyện với ngài." Nghe như một cô bé vừa nhảy khỏi ghế sô pha, luống cuống tìm giày để đi, lục tung mọi thứ trên sàn nhà, cuối cùng cũng dừng lại: "Ừm, được rồi. Chính là cái này!"

Mọi người nghe thấy tiếng động từ bàn ăn, từ từ tiến lại gần.

Hầu hết thức ăn trên bàn đều đã thối rữa, gà nướng phủ đầy trứng côn trùng nhớp nháp. Drake và đồng bọn đã quen với loại thức ăn này, nên không có vấn đề gì, còn ba người Giang Nguyệt Lộc vừa bước đến đã bị tấn công bởi mùi hôi thối, suýt nữa thì nôn mửa vì mùi chua kinh khủng.

Drake nhỏ giọng hỏi: "Ngôn, cậu ổn chứ?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Không sao.”

Cùng lúc đó, đột nhiên anh ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Thoang thoảng, như suối nguồn trong lành giữa vô số mùi hôi thối, ba người Giang Nguyệt Lộc "vèo" một cái dịch chuyển đến nguồn gốc của mùi hương.

Đó là một chiếc cốc, màu xanh nhạt như màu áo trẻ sơ sinh, nắp được trang trí bằng dâu tây và bánh ngọt. Rõ ràng, đây là chiếc cốc miệng rộng chuyên dùng để đựng món tráng miệng sau bữa ăn.

Điều kỳ lạ là, món tráng miệng trong cốc lại không bị hỏng.

Từ bên trong còn vọng ra giọng nói gấp gáp của cô bé: "Thần linh đại nhân, ngài đang ở đâu, ngài đừng đi nhé?”

Mọi người trơ mắt nhìn một miếng thạch sữa trắng lắc lư, lơ lửng lên, còn lắc lư dữ dội trên không trung vì giọng điệu kích động, "miếng thạch sữa nhỏ" không đợi được câu trả lời, như đứa trẻ lạc đường tìm kiếm cha mẹ, chạy toán loạn khắp nơi, nhưng trông nó như một quả bóng trắng bắn lung tung.

"Thần linh- đại nhân- ngài đang ở đâu?"

Drake: "Bố Già, hình như cô bé ấy đang tìm bố?”

Chẳng lẽ ở đây cũng có tín đồ của ta sao... Bố Già bán tín bán nghi đưa tay ra, như một người bố nhân từ cao cao tại thượng: "Con của ta, con hãy-" Chữ "khổ" còn chưa kịp thốt ra, đầu ông ta đã bị một "quả bóng trắng" đang lao vun vút đập trúng, giọng nói the thé lướt qua màng nhĩ của đứa bé: "Ngài ở đâu aaaaaaa? Chẳng lẽ ngài đã đi rồi sao aaaaa?”

Drake: "Xin lỗi, Bố Già, hình như cô bé ấy không tìm bố…”

“Đương nhiên ta biết- a ui..." Đứa bé yếu ớt lại ôm đầu nằm xuống.

Dưới tán ô đỏ lập tức hỗn loạn.

"Dung Dung, Dung Dung." Giang Nguyệt Lộc gọi tên cô bé: “Anh chưa đi, em dừng lại trước đã."

Quả bóng nhỏ nghe thấy giọng anh, bẻ lái trên không trung, vẽ một đường parabol màu trắng, dừng lại trước mặt Giang Nguyệt Lộc: "... Thật, thật sự là ngài.”

Giọng cô bé có chút nghẹn ngào.

"Em cứ tưởng ngài sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, sau đó, em đã đợi ngài rất lâu rất lâu... hu hu..." Sau khi khóc nức nở một lúc, cô bé nín khóc, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, vừa nấc vừa lắp bắp giải thích: "Xin lỗi, em quá yếu. Những thứ hơi to một chút em không thể điều khiển được, em đã tìm kiếm trong phòng rất lâu rất lâu, mới tìm thấy miếng thạch sữa nhẹ hơn này. Nó còn bị hỏng nữa, hơi thối..."

Nói đến đây, cô bé lại muốn khóc.

"Dù sao, ngài có thể đến đây thật sự là quá tốt rồi."

Giang Nguyệt Lộc cúi người xuống nói chuyện với cô bé: "Nhưng anh phải nói trước với em. Tình hình hiện tại không khả quan lắm. Em xem, bọn anh đều bị mắc kẹt ở đây, nếu không tìm cách giải câu đố, sẽ rất khó ra ngoài."

Dung Dung ngoan ngoãn nói: "Em hiểu." Nếu ra ngoài dễ dàng như vậy, thì cô bé đã không bị mắc kẹt trong dinh thự số 1 nhiều năm như vậy rồi.

"Nhưng em không biết có thể làm gì để giúp mọi người." Cô bé ủ rũ cúi đầu.

Giang Nguyệt Lộc vừa định lên tiếng, một bóng người đã nhảy bật ra đầy phấn khích: "Em có thể giúp bọn anh rất nhiều việc! Em thử nhớ lại xem, em đã từng tổ chức sinh nhật ở đây chưa? Có sinh nhật nào mà bố mẹ em không có mặt không? Còn-" Lời còn chưa dứt đã bị Lãnh Vấn Hàn đưa tay bịt miệng cậu ta lại.

Ngay khi Đồng Miên hỏi câu hỏi đầu tiên, miếng thạch sữa nhỏ đã sợ hãi co rúm lại sau lưng Giang Nguyệt Lộc, lúc này, nó nhô lên một chóp nhọn màu trắng, dè dặt trả lời: "Em đã tổ chức sinh nhật ở đây rất nhiều lần, lần nào cũng rất vui... Cái mà anh nói, sinh nhật mà bố mẹ không có mặt, em chưa từng tham gia."

"Sao có thể?"

Giang Nguyệt Lộc cắt ngang: "Có khả năng đó."

"Nhưng 'Dung Dung' trong loa vừa nãy đã nói, trước khi bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, bố mẹ và anh trai đều biến mất... nên mới yêu cầu chúng ta tìm họ về." Đồng Miên chợt hiểu ra: "A, chẳng lẽ đây là một đề bài tưởng tượng bay bổng? Giống như những kỳ thi mà các anh từng tham gia, thành phố Người Giấy và trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân, đều được lấy cảm hứng từ một sự kiện có thật. Trường hợp này đặc biệt như vậy, chẳng lẽ kỳ thi này là phiên bản cải tiến của Đô Chủ?"

Nhưng cậu ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Giang Nguyệt Lộc đột nhiên nói: "Dung Dung, em có thể nghe xem bọn họ đang nói gì không?"

"Những người chú dưới tán ô lớn sao?"

"Phải. Bây giờ bọn họ coi như là kẻ thù của chúng ta, đã lâu không thấy động tĩnh gì, không biết có phải đang bàn bạc kế sách đối phó với chúng ta hay không."

"Được! Em đi ngay đây."

Dung Dung rất vui vì mình có thể giúp ích, lắc lư cơ thể thạch sữa chạy đi.

Đồng Miên liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé màu trắng đang khuất dần: "Anh làm gì mà đuổi cô bé ấy đi?"

Giang Nguyệt Lộc: "Nghe tôi nói trước đã. Khả năng mà tôi vừa nói, không phải là đề cập đến nội dung đề bài. Các cậu chưa biết, Dung Dung có chút lệch lạc về nhận thức đối với con tàu Ouroboro." Anh kể lại chi tiết cuộc trò chuyện trước đó của hai người cho Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn nghe.

Đồng Miên cau mày: "Có phải vì cô bé ấy luôn ở trong dinh thự số 1, không ra ngoài nên mới không biết những thay đổi bên ngoài?"

Giang Nguyệt Lộc: "Nhưng cô bé ấy lại hiểu rất rõ về những biến cố lịch sử trên con tàu. Cô bé ấy biết tên thuyền trưởng, biết tên Bố Già, biết Drake và Joe. Cô bé ấy như sống trên con tàu Ouroboro ở một dòng thời gian song song, trên con tàu đó, thuyền trưởng không phải là chú của cô bé ấy, mà là bố của cô bé ấy, Bố Già và Drake vẫn chưa chết."

Đồng Miên: "Vậy là không đúng rồi. Hình như cô bé ấy..." Cậu ta suy nghĩ một lúc lâu: "Hình như cô bé ấy chỉ biết đến những thay đổi của con người, nhưng không biết con tàu có gì thay đổi... Thật khó hiểu."

"Vì vậy tôi mới đưa ra suy đoán, có lẽ Dung Dung trên con tàu đó chưa từng trải qua việc thiếu vắng bố mẹ."

Đồng Miên "ừm" một tiếng: "Ừ, anh nói đúng."

Cậu ta còn muốn nói gì đó, Giang Nguyệt Lộc giơ tay lên ngăn lại: "Khoan đã. Hình như bên ngoài có tiếng động."

Lãnh Vấn Hàn: "Em cũng nghe thấy."

Ba người cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa ra vào đại sảnh. Cánh cửa tối om vừa nuốt chửng nhóm người của Thuyền trưởng, giờ đây lại phát ra tiếng leng keng vang vọng, như thể có người đang thong thả dạo bước trên hành lang bên ngoài, chậm rãi tiến về phía họ. Hoàn toàn trái ngược với âm thanh vui tai đó là mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đã đến cửa.

Vị khách bí ẩn sắp xuất hiện, mọi người trong phòng ăn không khỏi nín thở.

"Ư ư a a..." Một tiếng kêu khàn khàn vang lên, một bóng người đầy máu me bò vào cửa, khó khăn ngẩng nửa người trên lên, để lộ khuôn mặt bê bết máu, không thể nhận ra là ai.

Người máu me vô danh kéo lê một vệt máu đỏ sẫm trên sàn nhà, nhanh chóng kiệt sức, nôn ra một bãi máu lớn, "Cứu tôi... cứu..."

Giang Nguyệt Lộc: "Joe?"

Drake hít sâu một hơi: "Đây là Joe?"

Hình ảnh hắn ta hăng hái bước ra khỏi cửa theo thuyền trưởng vẫn còn in đậm trong tâm trí, vậy mà chỉ trong vài phút, đã biến thành một người máu me thoi thóp?

"Cứu... cứu..." Cơ thể Joe tiếp tục lê lết trên sàn nhà, chẳng mấy chốc, mọi người đã nhìn thấy nửa thân dưới của hắn ta ẩn sau cánh cửa.

Gulian khẽ nói: "hắn ta bị chém làm đôi..."

"Tránh ra! Tránh ra!"

Thuyền trưởng hét lên lao vào, giẫm nát đầu thuộc hạ đang cầu cứu. Tình trạng của ông ta cũng chẳng khá hơn Joe là bao, chỉ còn một mắt, máu không ngừng chảy xuống từ khuôn mặt.

Sự thiếu hụt sức mạnh khiến ông ta không thể chống đỡ cơ thể, cả khuôn mặt đều đang teo tóp và thối rữa. Khi lướt qua Giang Nguyệt Lộc, một miếng thịt thối rữa rơi xuống chân anh.

Thuyền trưởng ôm lấy mắt, điên cuồng chỉ vào bọn họ: "Giết chúng, đi giết chúng đi! Chúng cũng là người tham gia kỳ thi, không phải chỉ có mình ta!"

"Ha ha ha ha..." Thuyền trưởng nhìn nhóm người lành lặn của họ, không kiềm chế được cười như điên dại: "Thế giới này thật chó má, đội quân dũng cảm xông pha thì chết thảm, còn những kẻ đứng sau lưng xem kịch thì lại bình an vô sự... Đừng vội, các ngươi, báo ứng của các ngươi cũng sắp đến rồi!"

[Ting dong.]

[Ting dong.]

Loa lại phát ra thông báo.

[Khát vọng như rừng cây che khuất ánh mặt trời, dòng suối vui tươi nhuốm màu u sầu, một gia đình hạnh phúc, chúng ta còn là một gia đình sao?]

[Bố yêu dấu, mẹ yêu dấu, anh trai yêu dấu, niềm vui ngày xưa của chúng ta có thể trở lại không? Hãy nói cho con biết, tình yêu thương của bố mẹ và anh trai dành cho con vẫn không thay đổi, con sẽ không biến mất ở đây...]

Giọng nói đau khổ của cô bé bỗng nhiên thay đổi, trở nên kiên quyết và tàn nhẫn.

[Nhưng- những kẻ dám phá hoại sự đoàn tụ của gia đình chúng ta, đều phải chết!]

[Ting ting ting — dong!]

Giọng nói của cô bé trở nên máy móc, như một cỗ máy vô cảm đọc thông báo.

[Các bạn đã đến dinh thự số 1, đang tìm kiếm người thân thất lạc của cô bé Dung Dung. Nhưng trong thời gian này, các bạn phải tránh né sự truy sát của quỷ ảnh mà không bị thương mới được coi là qua ải. Nếu không, dù cuối cùng có tìm được bố mẹ cô bé, kết quả vẫn không được tính. Chúc các bạn may mắn.]

Đồng Miên: "Quỷ ảnh? Là gì vậy?"

Drake: "Chẳng lẽ chính là thứ đã giết Joe..."

"Tránh ra-!" Gulian đẩy anh ta ra, một quỷ ảnh chui lên từ mặt đất, thon thả, mảnh mai, tay cầm một chiếc máy khoan khổng lồ đang kêu "vù vù", chỉ chút nữa thôi, nó đã khoan nát Drake thành bột. Drake ngã xuống đất, kinh hãi không thôi: "Chết tiệt, thứ quỷ quái gì thế này!"

"Cửa ra vào!" Giang Nguyệt Lộc quát.

Một con quỷ ảnh khác không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, nó to lớn hơn, lưng gù lên như một ngọn đồi nhỏ, hai cánh tay như hai chiếc búa tạ vung vẩy. Chỉ bằng hai ngón tay, nó đã túm lấy eo Joe, như dùng đũa gắp thức ăn, đưa hắn ta lên miệng.

"A a a a a..." Joe run rẩy mấp máy môi, nước mắt nước mũi giàn giụa. Chưa kịp nói thêm lời nào, hắn ta đã bị nuốt chửng vào cái miệng đen ngòm, những chiếc gai ngược mọc lên trong miệng con quái vật ngay lập tức đâm xuyên qua người hắn ta.

Quỷ ảnh gầy gò quấn lấy nhóm của Bố Già, quỷ ảnh to con từ từ tiến về phía Giang Nguyệt Lộc.

Mọi người đều đang tập trung cao độ, không ai nhận ra ở góc tường bỗng dưng dâng lên một dòng nước đen, chẳng mấy chốc đã tụ lại thành một quỷ ảnh nhỏ thó, lùn tịt. Vì không ai chú ý đến nó, nên nó nhanh chóng lẻn ra sau lưng Đồng Miên, há cái miệng đầy gai đen, ngoạm một phát đến tận mang tai-

Cả người Giang Nguyệt Lộc run lên, như có một người khác đang vặn cổ anh quay đầu lại: "Đồng Miên- cẩn thận!"

Anh đẩy Đồng Miên loạng choạng lùi lại, quỷ ảnh lùn tịt thấy đánh lén không thành, tức giận lao về phía Giang Nguyệt Lộc. Lập tức bị Lãnh Vấn Hàn dùng gậy đánh cho liên tiếp lùi lại, nó giậm chân phẫn uất, gào thét. Tiếng kêu của nó lại thu hút cả quỷ ảnh gầy và quỷ ảnh to con, chúng xông đến như bảo vệ con của mình.

Giang Nguyệt Lộc: "Cứ thế này không được, chúng ta phải rời khỏi đây."

Đồng Miên: "Vấn đề là- đi đường nào?"

Đang lúc khó xử, miếng thạch sữa trắng lắc lư bay đến trước mặt cậu ta, "Đi theo em! Em biết một căn phòng!"

Một lát sau.

Ba người đến trước một cánh cửa.

Miếng thạch sữa lơ lửng trên không trung: "Chính là chỗ này."

Đồng Miên: "Chắc chắn an toàn chứ? An toàn mà anh nói không chỉ là không có quỷ ảnh, mà còn là bàn ghế, sàn nhà có sạch sẽ không, có mảnh vỡ thủy tinh nào đâm vào chân không, có quả cầu lông nào mắc kẹt trong cổ họng không, à đúng rồi, có đèn chùm nào không chắc chắn, sắp rơi xuống đập chết người không?"

Miếng thạch sữa đông cứng lại: "Ừm, những thứ mà anh nói..."

"Vào đi." Giang Nguyệt Lộc đã đẩy cửa ra. Bước vào trong, một mùi bụi mù mịt xộc thẳng vào mặt, sương mù hoàn toàn tan biến, toàn bộ căn phòng mới hiện ra.

Dung Dung thạch sữa bay lượn khắp nơi, giọng nói có chút hoài niệm: "Đây là căn phòng mà bố em từng ở. Anh xem, trên sàn nhà còn có dụng cụ mà ông ấy đã sử dụng."

Trên sàn nhà bày la liệt các loại gỗ, trên bàn là bản vẽ và dao rọc giấy, cùng đủ loại dụng cụ đẽo gọt. Căn phòng này giống như nơi ở lý tưởng của một người thợ thủ công say mê gỗ.

Giang Nguyệt Lộc chú ý đến một cuốn sổ đang mở trên bàn.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây của mình, manh mối thường nằm trong những ghi chép, anh bước tới, cầm cuốn sổ lên lật giở. Dường như đây là nhật ký do chính tay Will viết, phần lớn là những bản vẽ tỉ mỉ của ông ấy, nhưng càng lật về sau, bản vẽ càng ít dần, độ tinh xảo cũng giảm sút, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.

Lật sang trang tiếp theo.

Những dòng chữ dày đặc như tiếng gào thét và gầm rú của một người đàn ông, muốn trút hết nỗi lòng ra ngoài.

Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, cũng vây quanh lại, nhìn thấy tên của Will trên cuốn sổ, lập tức hỏi: "Ông ấy viết gì vậy?"

"Ông ấy nói: 'Tôi không muốn ở lại đây nữa.'" Giang Nguyệt Lộc đọc to lời tự bạch đau đớn năm xưa: "'Tôi căm ghét con tàu bay ma quỷ này!'"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play