"Ha ha ha ha, quả nhiên là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo chỉ là thời cơ chưa đến. Hôm nay Phiêu Vân Cốc ta tam hỉ lâm môn, về bày tiệc, bày tiệc thôi." Tạ Hoài Viễn tâm tình vui sướng, ha ha cười lớn, dẫn theo đồ tử đồ tôn đi xuống.
"Sư thúc, người nói nhất hỉ hẳn là chỉ Phong Hoa tư chất tuyệt thế, nhị hỉ chắc hẳn chỉ viên Hồn Tâm Đan kia, nhưng tam hỉ là gì?" Một tên sư điệt mặt mày trung hậu theo sau, không hiểu hỏi.
"Vừa rồi ngươi không phải đã thấy rồi sao, tên kia ngã đến nỗi nam nữ còn không phân biệt được, không phải tam hỉ thì là gì, ha ha ha ha." Tạ Hoài Viễn cười lớn không kiêng nể gì.
Mấy người Cố Phong Hoa đều đầu đầy hắc tuyến, thật không nhìn ra, Tạ trưởng lão lớn tuổi như vậy rồi, lại còn xấu bụng như thế.
Chẳng qua là cái tính cách ân oán phân minh này, bọn hắn rất thích.
Mấy người Tạ Hoài Viễn đã dọc theo thềm đá đi xa, mấy người Lạc Ân Ân lại không nhúc nhích mà là ngồi xổm bên cạnh thềm đá suy nghĩ.
"Không có lý nào, tên kia chỉ là mù mặt chứ không phải mù mắt, sao lại ngã thảm như vậy, tu vi của hắn không yếu mà." Lạc Ân Ân nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play