Cho đến khi tiếng khóc nức nở của Diệp Vô Sắc mơ hồ vọng lại, Cố Phong Hoa và những người khác vẫn còn nhìn nhau, trên trán đầy dấu chấm than kinh ngạc.
“Không được không được, ta cũng phải ăn mừng cho thật đã. Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn miếng thịt lớn!” Mập trắng hào khí ngút trời dang rộng hai tay, một tay múa may cái nồi sắt, một tay vung vẩy cái xẻng.
“Ta cũng muốn ăn mừng, ta muốn ăn thịt nướng do Phong Hoa làm!” Lạc Ân Ân giơ tay lên.
Cả hai cùng quay đầu lại, mắt long lanh nhìn Cố Phong Hoa.
Không cần họ nói nhiều, Cố Phong Hoa đã lấy ra một đống lọ hũ đựng đủ loại gia vị... Đây mới là cách ăn mừng bình thường, nói chính xác hơn là cách ăn mừng của những kẻ háu ăn.
Tiểu bạch hoa cũng nhảy nhót theo, vẻ mặt rất phấn khích, chủ động giúp nhặt củi khô.
“Nó vẫn chưa hết phấn khích sao?” Lạc Ân Ân nhìn tiểu bạch hoa như thể vừa được tiêm máu gà, ngạc nhiên hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT