Cố Phong Hoa cũng không khách sáo với nó, nhận lấy bích huyết vương quả rồi cất vào nhẫn trữ vật.
Thấy vậy, bích huyết vương lan dường như thở phào nhẹ nhõm, cảm giác buông lỏng hơn nhiều, nhưng không lập tức rời đi.
Cố Phong Hoa kỳ lạ liếc nhìn nó, đột nhiên phản ứng lại, tên này bị hành hạ đến hỏng rồi, không có lệnh của nàng, căn bản không dám rời đi.
“Được rồi, ngươi có thể đi.” Cố Phong Hoa khoát tay, nói xong lại bổ sung một câu, “Còn nữa, đa tạ.”
Dù sao đi nữa, bọn họ đã hái nhiều bích huyết quả như vậy, hại mấy ngàn con cháu của người ta đoạn tuyệt sinh cơ, cuối cùng còn ép người ta dâng sáu quả bích huyết vương, chỉ giữ lại quả cuối cùng để bảo mệnh, nói một tiếng cảm ơn vẫn nên làm.
Bích huyết vương lan nhẹ nhõm hẳn, bốn phiến lá lan xòe ra, túm lấy một khối quái thạch dùng sức kéo, lao trở lại dòng sông nham thạch, tốc độ nhanh như chạy trốn.
Cách đó không xa, Bắc Quy Lai đã hoàn toàn ngây người, ngay cả thanh đại kiếm đang giơ cao cũng quên hạ xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT