Sau khi nhanh chóng bước đến bên cạnh đám người Lạc Ân Ân, Cố Phong Hoa bị Lạc Ân Ân ôm chặt lấy cánh tay: “Phong Hoa, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Cố Phong Hoa lắc đầu.
Vừa dứt lời, trong bóng tối truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Trác Thanh Ca và Kha Đồng Tín. Tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết vậy…
“Xảy ra chuyện gì thế?” Diệp Vô Sắc có chút bất an lên tiếng hỏi.
“Chỉ là có người gặp xui xẻo thôi.” Cố Phong Hoa xuyên qua màn đêm, thấy rõ một đám sương mù màu đen đang đánh Kha Đồng Tín và Trác Thanh Ca tơi tả.
“Chuyện gì xảy ra vậy, ta không nhìn thấy gì cả, lần này ta có phải thật sự bị mù rồi không?” Lạc Ân Ân lúc này vẫn còn có tâm trạng trêu chọc.
“Mọi người đều không nhìn thấy sao?” Giọng nói của Cố Phong Hoa mang theo chút không chắc chắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play