Giang Ý Thành nói: “Vậy con và Mị Mị đi cùng nhau đi, để chú Lưu chăm sóc cho các con.”
“Dạ!”
“Vậy được.” Chu Chúc quay đầu sang, vẫy chiếc taxi ở phía sau, “Bác tài ơi, phiền bác lái xe lên đây một chút! Chúng cháu không được tiện lắm ạ!”
“Được!” Tài xế xe taxi rất kích động, “Mọi người đang đóng phim gián điệp à? Cái này là sở trường của tôi rồi. trước kia tôi đã từng giúp cảnh sát bắt trộm đó.”
Xe taxi dừng ở trước cửa xe, ngoài Giang Ý Thành ra, thì những người khác đều chạy từ trên xe xuống, nhanh chóng ngồi lên xe.
Tất cả mọi người đều di chuyển xong, Chu Chúc vẫy tay: “Xuất phát!”
Tổng cộng có ba điểm tiếp tế, bọn họ sẽ tự động phân thành hai nhóm.
Phao Phao và Coca một đội, lái xe đi đến điểm tiếp tế cách xa nhất.
Quýt, Ý Mễ và Mị Mị một đội, đi đến hai điểm gần nhau.
Đại vương và đạo diễn cũng phát hiện mình bị Chu Chúc lừa, bọn họ tìm một vòng ở bên ngoài, không tìm thấy Chu Chúc, còn tưởng là lạc mất rồi, không ngờ cậu ta đã quay về đón người.
Bọn họ lại quay về lần nữa, cũng tự động chia thành hai đội.
Ma cà rồng già và ông nông dân đuổi theo bọn Chu Chúc.
Đại vương, đạo diễn còn có thủ lĩnh thợ săn đuổi theo bọn Ý Mễ.
Lúc tách ra, Chu Chúc còn quay đầu kêu một tiếng: “Lão Lưu, taxi để người ở phía sau trả tiền, chúng ta không trả!”
“Tôi biết rồi! Tôi cũng không mang theo tiền, tiền lão Giang cầm hết rồi.”
“Ok! Bye bye!”
Biệt đội báo thù đuổi theo phía sau: ???
Đây là tiếng người sao?
Tình cảm của chúng ta là chuyên môn theo sau để trả tiền sao?
Chu Chúc lái xe khoảng nửa tiếng, mới tới điểm tiếp tế.
Điểm tiếp tế ở trong một tòa trung tâm mua sắm lớn, Chu Chúc muốn lái xe đi vào, sau đó liền bị bảo vệ chặn lại.
“Không thể lái xe vào.”
“Thật sự không được sao?”
“Không được, bãi đậu xe miễn phí ở đằng kia, cậu cần đỗ xe ở bãi đậu xe, sau đó đi bộ vào trong trung tâm mua sắm.
“Được thôi.”
Chu Chúc dừng xe vào chỗ đậu xe, quan sát xung quanh một chút, không phát hiện ra bóng dáng của biệt đội báo thù, mới mở cửa xe, chui ra ngoài.
Xuất phát từ chút lo lắng, Quý Dao nhắc nhở cậu: “Cậu nhớ cầm chắc chìa khóa xe, khóa xe cẩn thận.”
“Yên tâm.”
[Chiếc xe này vốn dĩ là xe bọn họ cướp về, sao còn sợ người khác cướp mất đi vậy?]
[Đương nhiên rồi, chỉ có kẻ cướp mới hiểu kẻ cướp nhất thôi]
“Chúng ta phải chú ý quan sát, nếu như có một đám người, cầm máy quay, vậy chúng ta phải cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Không có sự bảo vệ của ô tô, có nghĩa là bọn họ phải càng thêm cẩn thận.
Biệt đội báo thù không biết lúc nào sẽ từ bên cạnh lao ra.
“Đi.” Chu Chúc dắt theo Phao Phao, Quý Dao dắt theo Coca, cả nhóm lén lút đi vào trong trung tâm thương mại.
May mắn là người trong trung tâm thương mại vẫn rất đông, bọn họ trốn trong đám người, không tính là quá lộ liễu.
Nếu như muốn chạy trốn, có sự che chở của những người này, có lẽ cũng dễ dàng trốn thoát hơn.
“Mau mau mau, tranh thủ thời gian.”
“Được.”
Cả nhóm đến quầy hàng, nơi đánh dấu điểm tiếp tế.
“Xin chào, chúng tôi đến nhận vật tư, xin hỏi?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nhân viên quầy hàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Xin chào mọi người, mọi người cần đi đến mấy cửa hàng này để thực hiện đăng ký trò chơi, đăng ký thành công, thì có thể lấy được vật tư trong cửa hàng.”
“Cửa hàng mở mỗi giờ khác nhau, xin mọi người chú ý đến thời gian còn lại.” Nhân viên phục vụ lại lấy ra một tấm bản đồ, “Đây là bản đồ trung tâm thương mại, mọi người có thể dựa vào nhu cầu để đến cửa hàng đăng ký.”
“Được, cảm ơn.” Chu Chúc nhận lấy cuốn sổ nhỏ, vừa chuẩn bị đi, thì đột nhiên lại quay ngược trở về, nói với nhân viên phục vụ, “Cái này, đợi chút nữa nếu có người đến hỏi chúng tôi, thì cô có thể nói…”
Nhân viên phục vụ rất lễ phép: “Tôi biết rồi, từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy mọi người, cũng không biết mọi người đi đâu.”
Chu Chúc mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé.”
Phao Phao và Coca cũng chân thành cảm ơn: “Cảm ơn dì ạ.”
“Đừng khách sáo, mau đi đi.”
Chu Chúc quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa có quay phim đang vác máy, lập tức dẫn bọn họ rời đi.
Bốn người túm tụm ở lối thoát hiểm xem bản đồ.
“Đồ ăn đồ uống thì chắc là bọn Quýt cầm, chúng ta xem có cái gì khác không.”
“Quần áo quần áo, bây giờ quần áo chúng ta mặc thu hút người khác quá, phải mau đi đổi.”
“Đúng.” Coca kéo chiếc váy công chúa của mình.
“Còn có, trong này có một cửa hàng bán đồ điện tử, bây giờ chúng ta không có điện thoại, liên lạc rất bất tiện.”
“Được, vậy chúng ta đi xem cửa hàng bán đồ điện tử trước.”
Mấy người khom lưng xuống, không dám đi thang máy, giống như kẻ trộm, chuẩn bị leo cầu thang.
Lúc này, Thôi Phùng và ông lão nông trại cũng đến trung tâm mua sắm.
Ông cụ nông trại đi đến quầy hỏi, nhân viên phục vụ chỉ lắc đầu: “Không có người nào đến, ngài là người đầu tiên.”
Chu Chúc trốn trong thang máy lặng lẽ giơ ngón cái lên cho cô.
Cảm ơn, chị gái này thật sự là người tốt.
Lúc này, Thôi Phùng hỏi: “Xin hỏi phòng giám sát ở đâu?”
Chu Chúc: ???
Lão mưu mô này!
“Xin lỗi, phòng giám sát không mở cửa cho người ngoài vào.”
“Được.”
Thôi Phùng không hỏi phòng giám sát nữa, quay đầu liếc nhìn cầu thang thoát hiểm.
Chu Chúc đột nhiên cảm thấy giật mình, kéo tay Phao Phao: “Đi mau đi mau, lão ma cà rồng hình như phát hiện ra ba rồi.”
“Vâng.” Phao Phao kéo tay cậu, chạy nhanh lên cầu thang, “Ba ơi, nhanh lên.”
Quý Dao dắt theo Coca, nhẹ nhàng nói: “Đây được gọi là trái tim kết nối, chồng chồng tương thông.”
[Anh gà nhỏ lắc đầu nói đúng!]
[Tôi phát hiện, Quý Dao là fan couple của Chu Chúc và sếp Thôi]
[VỜ ha, cậu ta cả ngày đẩy CP, lần trước còn nhấn mạnh hai người phải kết hôn trước rồi mới được đi]
[Cậu ta vội quá!]
[Cảm giác giống hệt như khung cảnh trong mơ của tôi vậy]
[Tôi là một người hay thay đổi, lúc thì tôi hi vọng sếp Thôi bắt được Chu Chúc, lúc thì lại không muốn Chu Chúc bị sếp Thôi bắt được]
[Còn là bắt được cơ, chú chuột hamster nhỏ thế nào cũng kết hôn với lão ma cà rồng]
Cả nhóm giống như ăn trộm, lặng lẽ leo lên tầng năm, đến cửa hàng bán đồ điện tử.
“Oa. ba ơi, ảnh của ba.”
Tấm áp phích khổng lồ của Chu Chúc treo ở lối vào của cửa hàng, bên trên còn viết mấy chữ “Người phát ngôn: Chu Chúc”.
“Chắc là quảng cáo của ba, nhưng ba không nhớ rõ lắm.”
“Dạ.”
Nhân viên vừa nhìn thấy bọn họ liền vô cùng kích động: “Chu Chúc! Phao Phao!”
“Xin chào, ui…”Chu Chúc đưa cuốn sổ nhỏ cho nhân viên, “Chúng tôi đến đăng ký.”
“Được ạ, ở đây của chúng tôi là trò chơi ném vòng dành cho các bạn nhỏ, tổng cộng có mười vòng, đồ được bày sẵn ở trên quầy đều có thể chụp được, chụp trúng thì có thể cầm đi.”
“Được, cảm ơn.”
Trên quầy đang bày điện thoại, đồng hồ, máy ảnh, các loại sản phẩm điện tử khác.
Nhưng những đồ càng có ích, thì càng được bày ở xa.
Hai chiếc điện thoại được bày ở trên kệ, cách xa nhất.
“Mục tiêu chính của chúng ta vẫn là lấy được điện thoại, điện thoại là hữu dụng nhất, những cái khác đều không có tác dụng.”
“Để con thử xem.” Coca nhận lấy một cái vòng, thử quăng nó.
Chiếc vòng đập lên bao bì của điện thoại, lập tức bị bắn ra.
“Thiếu một chút nữa, cố lên.” Chu Chúc lại đưa cho cậu bé hai cái vòng nữa, “Thử lại đi.”
Đáng tiếc vẫn không được, xa quá.
Chu Chúc suy nghĩ một chút, hỏi nhân viên bán hàng: “Xin chào, trước mặt đó là đồng hồ trẻ em sao?”
“Đúng vậy, đồng hồ trẻ em, đồng thời có thể gọi điện thoại.”
Chu Chúc nói với Coca và Phao Phao: “Vậy chúng ta giữ lấy ba chiếc đồng hồ trẻ em trước, để duy trì liên lạc cơ bản, điện thoại thì phải xem vào vận may rồi.”
“Dạ.”
Sự chính xác của hai đứa trẻ vẫn không tệ, chỉ dùng bốn cái vòng đã lấy được toàn bộ ba cái đồng hồ trẻ em.
Còn ba cái vòng cuối cùng, toàn bộ dùng để chụp điện thoại, cuối cùng chụp được một cái.
Nhân viên bán hàng giúp bọn họ lấy đồ đến: “Chúc mừng, mọi người chụp được tổng cộng một cái điện thoại, ba cái đồng hồ trẻ em. Đây là thẻ điện thoại, có thể sử dụng được luôn.”
“Được, cảm ơn nhé.”
Chu Chúc mở điện thoại lên, tìm kiếm livestream ‘Cục cưng xuất phát lần nữa nào’, ấn vào livestream của Thôi Phùng ở bên đó, xem một chút.
Chỉ có hai người, Thôi Phùng và ông lão nông trại, trung tâm mua sắm này có mười mấy tầng, căn bản không tìm được.
Bọn họ bây giờ vẫn đang ở tầng hai.
Chu Chúc đưa điện thoại cho Quý Dao: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi xem quần áo.”
“Được.”
Cả đám chắc chắn không thể leo cầu thang được nữa, liền lén lút đi thang máy lên cửa hàng bán quần áo ở tầng tám.
Nhân viên cửa hàng bán quần áo đến chào hỏi: “Xin chào.”
“Xin chào, chúng tôi đến đăng ký.”
“Xin lỗi, bây giờ vẫn chưa được, thời gian mở đăng ký của chúng tôi là mười hai giờ trưa, mọi người vẫn phải đợi thêm một chút.”
“Được thôi.”
Bây giờ mới mười giờ, bọn họ chỉ có thể đi ra chỗ khác xem xét.
“Ba ơi, chúng ta đi siêu thị đi, đi lấy một chút đồ ăn.”
“Được đấy.”
“Oa, ba ơi, ba cũng là người đại diện cho siêu thị ạ? Ở cửa siêu thị cũng có ảnh của ba.”
“Có lẽ là vậy.”
Phao Phao và Coca đeo ba lô nhỏ, chuẩn bị mang đồ về cho đồng đội cùng ăn.
“Cái này cho Quýt, Quýt thích ăn đồ có vị quýt nhất.”
“Cái này cho Ý Mễ, cậu ấy thích ăn chân gà nhất.”
Lúc này, Chu Chúc đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.
“Đợi chút!”
Hai đứa trẻ quay đầu lại: “Sao thế ạ?”
“Đạo diễn không nói…” Chu Chúc quay đầu qua, liếc nhìn quay phim một cái, sợ bị người khác nghe thấy, liền bảo mấy người đi cùng vào trong nhà vệ sinh, lén lút nói.
Chu Chúc nhỏ giọng nói: “Đạo diễn không phải nói, chúng ta chỉ có thể lấy đồ ở điểm tiếp tế thôi sao?”
“Đúng nha.” Phao Phao đột nhiên hiểu ra, “Vậy chúng ta có thể quay về nhà lấy đồ!”
“Đương nhiên có thể, anh ta cũng có nói là không được đâu.”
“Dù sao thì bây giờ chúng ta có xe, muốn đi đâu thì đi, còn có thể quay về lấy quần áo, không cần phải đợi cửa hàng quần áo mở cửa nữa.”
“Đúng.”
Nói đi là đi, cả nhóm lập tức chuẩn bị rời khỏi trung tâm mua sắm, trực tiếp lái xe đi.
Bọn họ vừa mới vào thang máy đến sảnh, liền nhìn thấy Thôi Phùng và chủ nông trại đang ngồi trên sofa ở sảnh.
Đứng yên bất động, ôm cây đợi thỏ!
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cả đám lập tức tìm một vị trí để trốn.
“Bây giờ phải làm sao?”
“Chúng ta không đi ra được.”
Lúc này, phụ trách trung tâm thương mại vội vàng chạy đến, đứng ở bên cạnh Thôi Phùng.
“Sếp Thôi, ngài đến thị sát sao?”
Thôi Phùng bình tĩnh nói: “Không phải, tôi đến tìm người.”
“Ngài muốn tìm ai? Vậy có cần tôi điều giám sát không?”
“Không cần đâu, anh đi làm việc đi, tôi ở đây đợi.”
“Vâng ạ.”
Lúc người phụ trách rời đi, còn dặn dò nhân viên phục vụ, bảo bọn họ quan tâm đến Thôi Phùng một chút.
Chu Chúc đột nhiên hiểu ra, chẳng trách trung tâm mua sắm này lại treo ảnh của cậu, cảm giác như đây là trung tâm mua sắm của Thôi Phùng vậy.
Cả cái trung tâm mua sắm này đều là quảng cáo của Chu Chúc.
[Sản nghiệp của lão ma cà rồng rải khắp thế giới]
[Chẳng trách có thể khiến cho Chúc Chúc tùy tiện lấy]
[Sếp Thôi còn ngoan ngoãn tuân thủ luật chơi, rõ ràng là trung tâm mua sắm của mình, còn không đi xem giám sát]
[Sếp Thôi có thể là đang tận hưởng một loại niềm vui bắt chuột hamster nhỏ]
Mấy người trốn trong bóng tối liếc nhìn nhau.
Bây giờ phải làm sao?
Chu Chúc siết chặt nắm đấm: "Hay là tôi hy sinh bản thân, tôi dụ dỗ anh ấy đi, sau đó mọi người nhân cơ hội đó chạy trốn."
Quý Dao mắt sáng lên: “Được đó được đó.”
[Tôi cũng đồng ý!]
[Fan CP kích động rồi]
[Tôi cũng đồng ý! Chúc Chúc, lên!]
[Sếp Thôi lấy điện thoại ra xem livestream đúng không? Chúc Chúc vừa mới nói muốn dụ dỗ anh, cả người ngồi thẳng cả lên]
[Sếp Thôi vốn định đi bắt người, vừa nghe đến dụ dỗ, lập tức ngồi trở lại]
[Sếp Thôi: Tôi chuẩn bị xong rồi, tôi chuẩn bị xong rồi, có thể đến dụ dỗ tôi được rồi!]