Đạo diễn: [Nếu giữ lại video này đến khi con mười tám tuổi rồi mới phát sóng, con có đồng ý không?]
Coca nhỏ: [Sao phải đợi đến mười tám tuổi mới phát sóng ạ?]
Đạo diễn: [Phát sóng bây giờ thì không còn gì bất ngờ nữa, đợi đến khi con mười tám tuổi rồi phát sóng, con có thể xem lại xem khi trưởng thành, con có làm được những điều mình muốn làm lúc năm tuổi không.]
Coca nhỏ: [Ừm, cũng được ạ.]
Lúc này, đạo diễn già giơ ly rượu lên: "Một video ngắn, tặng cho Coca mười tám tuổi của chúng ta."
Mọi người cũng giơ ly lên: "Chúc mừng Coca mười tám tuổi, chúc mừng!"
"Thật đáng yêu, chớp mắt đã lớn thế này rồi."
Coca mười tám tuổi đột nhiên muốn đập đầu vào tường, cứ thế kết thúc cuộc đời đi vậy.
Nếu biết sẽ có chuyện này, cậu thà không lớn lên!
Phao Phao và Quýt đi đến bên cậu, đặt tay lên vai cậu, vỗ nhẹ, động viên cậu.
"Chính anh cũng đồng ý phát sóng khi mười tám tuổi mà."
"Lúc đó anh làm sao hiểu được chứ?"
"Không sao đâu, đây là một kỷ niệm đẹp, hơn nữa mọi người đều là người quen, sẽ không cười anh đâu."
Coca khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên, cậu nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên: "Hai người đừng có hả hê, lát nữa đến lượt hai người đấy."
Phao Phao và Quýt nhìn nhau, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Chu Chúc giơ tay lên, giơ ly chào đạo diễn.
Phao Phao: "……”
"Ba!" Phao Phao chạy lên phía trước, nắm lấy tay ba, "Ba?"
Chu Chúc quay lại nhìn cậu: "Có chuyện gì vậy con?"
Phao Phao nhìn cậu với vẻ tội nghiệp: "Không được."
Chu Chúc khẽ ho một tiếng: "Được."
Chu Chúc dễ dàng bắt chước những câu nói của Phao Phao khi còn nhỏ: "'Ba ơi, con muốn ăn sô-cô-la' 'Ba ơi, ngủ giường nhỏ con sẽ chết mất' 'Ba, ba là ba xấu xa.'"
Phao Phao che mặt lại, không muốn nhớ lại những chuyện này.
Chu Chúc vỗ vai cậu: "Đừng vội, năm nay con mới mười sáu tuổi, còn hai năm nữa để chuẩn bị."
Phao Phao khóc không ra nước mắt: "Đừng mà."
"Vậy thì con tự giải quyết người đó đi." Chu Chúc khẽ chỉ vào đạo diễn đang đứng bên cạnh.
Đạo diễn đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.
Phao Phao và Quýt nhìn nhau, ngay lập tức lao lên, mỗi người hai bên giữ chặt anh ta lại.
"Đạo diễn."
"Chú có giữ những chuyện xấu hổ của chúng cháu không?"
Đạo diễn nói: "Những thứ này làm sao có thể gọi là chuyện xấu hổ được? Đó là những kỷ niệm đáng yêu của mấy đứa mà."
"Chúng cháu sẽ bị cười chết mất."
"Không được, chú mau giao ra đây."
Phao Phao và Quýt cố gắng dọa anh ta, nhưng đạo diễn nhắm mắt lại, "quyết không chịu thua".
Hai người họ chỉ có thể cứ quấn lấy đạo diễn.
"Làm ơn đi mà, đạo diễn."
"Làm ơn, đưa ra đi mà, điều này sẽ gây tổn thương lớn đến sức khỏe tinh thần của thanh thiếu niên đấy chú."
Cho đến khi đạo diễn chuẩn bị rời đi, hai người họ vẫn bám chặt lấy anh ta, bị anh ta kéo đi.
"Đạo diễn!"
Đạo diễn không quay đầu lại, đi về phía bãi đỗ xe: "Hai đứa đủ rồi đấy, nhất là nhóc, Phao Phao, không có chút khí phách nào của ba nhóc cả."
Phao Phao suy nghĩ một chút: "Ba cháu hồi đó thế nào?"
"Hồi đó cậu ta…"
Lặng lẽ điều khiển đạo diễn, thỏa thích "nhảy múa" trên đầu đạo diễn.
Chẳng cần dùng những trò quấn lấy đạo diễn này.
Thôi không nhắc đến nữa.
Đạo diễn lên xe, rời đi không quay đầu lại.
Chu Chúc và Thôi Phùng cũng vừa đi ra.
Chu Chúc khoác tay Thôi Phùng, đi ngang qua họ: "Phao Phao, con về nhà với ba không? Hay là ở cùng Coca?"
"Con ở cùng Coca."
"Vậy ba về trước nhé."
"Ừm." Phao Phao tiễn họ lên xe, "Tạm biệt ba."
"Tạm biệt."
Thôi Phùng lái xe, suốt đường lái rất nhanh.
Cuối cùng cũng có thời gian riêng tư!
Phao Phao nhìn chiếc xe rời đi, có chút bất lực.
Phòng của Coca rất rộng, giường cũng rất lớn, trước đây bọn họ thường tụ tập ở phòng Coca, giờ đã lớn rồi, ba cậu nhóc chưa lớn hẳn ở cùng nhau vẫn hơi chật chội.
Tắt đèn, Coca nằm xuống, nhìn trần nhà.
"Mười tám tuổi rồi, chớp mắt đã mười tám tuổi rồi."
Phao Phao bên cạnh nhỏ giọng nói: "Mọi người đều đã chứng kiến Coca năm tuổi như thế nào rồi."
Coca trong bóng tối đánh cậu một cái: "Im miệng, tiếp theo là đến lượt em đấy."
Phao Phao và Quýt ôm nhau: "Giờ phải làm sao?"
"Hay là chúng ta bỏ nhà đi? Đợi qua mười tám tuổi rồi hãy về."
"Hồi nhỏ em từng nghĩ, mười tám tuổi sẽ đi làm kiếm tiền, giờ xem ra, kế hoạch này phải tiến hành sớm hơn rồi."
"Không!"
Đêm đó, Phao Phao mơ thấy mình lúc ba tuổi.
Cậu đang dậm chân điên cuồng—
"Chu Phao Phao! Sao cậu lại không cho tôi gặp ba?! Tôi muốn gặp ba!"
Rồi cậu dậm chân cả đêm, Phao Phao bị tiếng dậm chân làm cho tỉnh giấc.
Trời chưa sáng, cậu dụi mắt, đẩy tay Coca đang đặt trên bụng mình ra, rồi kéo chăn lại.
Cậu hơi hiểu được sự vất vả của ba, chăm sóc một đứa con hư như cậu, thật sự rất vất vả.
Thực hiện: Clitus x T Y T
***
Không lâu sau sau tiệc sinh nhật, Coca phải thi đại học.
Kỳ thi diễn ra suôn sẻ, vài tháng nữa, Phao Phao và Quýt sẽ lên lớp mười hai, cậu ấy sẽ đi học đại học ở nơi khác.
Ngày chia tay, Phao Phao và Quýt mỗi người một bên, ôm lấy chân cậu ấy, khóc rưng rức ở sân bay.
"Đừng đi mà! Bạn thân nhất của em! Đừng đi mà! Anh đi rồi bọn em phải làm sao đây?"
Coca kéo vali, vẻ mặt phức tạp: "Cứ khóc đi, khóc to lên, khóc nhiều nước mắt vào, anh mới tin."
Uhu—
Phao Phao và Quýt ở phòng chờ nhìn cậu ấy rời đi, vẫy tay chào cậu.
Từ hôm nay, bộ ba nhóc tì chỉ còn lại hai người.
Phao Phao cũng tập trung lại, bắt đầu học hành chăm chỉ hơn, cậu cũng phải thi đại học cho tốt.
Cậu sau này sẽ kế thừa tập đoàn Thôi thị mà! Phải nghiêm túc!
Kỹ năng "nuôi dạy con" của Thôi Phùng trong những năm này đã đạt đến đỉnh cao!
Anh đã liên hệ cho Phao Phao một trường đại học ở nước ngoài, nhưng Phao Phao không muốn đi, dự định sẽ học đại học trong nước rồi mới đi du học.
Anh còn thuê gia sư cho Phao Phao, mua cho cậu rất nhiều sách bài tập.
Anh thậm chí còn muốn thuê người kèm cặp Phao Phao, nhưng bị Chu Chúc ngăn lại.
Cứu mạng!
Phao Phao học mệt rồi, đứng trên ban công, dùng đồng hồ trẻ em gọi điện cho ba.
"Alo, ba?"
Chu Chúc đáp: "Ừm? Sao thế?"
Và cứ thế, kỳ thi đại học của Phao Phao cũng kết thúc suôn sẻ khi cậu mười bảy tuổi.
***
Đây là năm đầu tiên Phao Phao xa nhà, đi học đại học.
Sinh nhật cậu vào mùa đông, nên đến mùa đông năm nhất đại học, cậu mới tròn mười tám tuổi.
Và còn một việc cần phải giải quyết.
Phao Phao vẫn gọi điện cho ba trên ban công, nhưng lần này dùng điện thoại.
"Alo, ba, năm nay con không về nhà ăn sinh nhật."
"Alo?" Chu Chúc nghe máy, "Hôm đó con có tiết học à?"
"Dạ." Phao Phao dừng một chút, "Có tiết học ạ."
Thực ra hôm đó cậu không có tiết học, nơi cậu học cũng khá gần nhà, chỉ cần lái xe một tiếng là đến.
Nhưng mà…
Chu Chúc bảo Thôi Phùng xem lịch: "Nhưng mà hôm đó là thứ Bảy mà, giờ con học cả thứ Bảy à?"
Phao Phao nói: "Ừm…"
Chu Chúc đáp: "Thế thì được, vậy con cứ ở trường ăn sinh nhật đi, rủ thêm vài bạn cùng lớp, bố sẽ chuyển tiền cho con."
"Được ạ."
Chu Chúc ở đầu dây bên kia khẽ hít mũi: "Ba sẽ nhớ con lắm."
Phao Phao hơi ngượng ngùng: "Ừm."
"Ba sẽ xem lại video hồi con nhỏ để nhớ con."
"Không cần đâu…"
Phao Phao nói thêm vài câu với ba, rồi cúp máy.
Cậu thề, sinh nhật năm sau nhất định sẽ về nhà đón cùng ba, nhưng năm nay thì không được!
Cậu thực sự không muốn nhìn thấy hình ảnh mình ba tuổi đang ngoáy mông trước máy quay.
Quá xấu hổ.
Tên phản diện nhỏ đã lớn rồi, có sự tự trọng của một tổng tài rồi.
Cậu lại cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn vào nhóm chat [Bộ ba nhóc tì và hai người bạn]:
Phao Phao: [Tuần sau là sinh nhật em, các anh đến nhé?]
Coca: [Ok]
Quýt: [Ok]
Ý Mễ và Mị Mị cũng đồng ý.
Phao Phao: [Em ăn sinh nhật ở trường, các anh đến trường tìm em nhé.]
Coca: [?]
Cam: [??]
Ý Mễ: [??]
Chẳng bao lâu, họ video call trong nhóm.
Coca vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Năm nay sao không về nhà ăn sinh nhật?"
Phao Phao bình tĩnh trả lời: "Về nhà phiền phức quá."
"Có chuyện gì à? Về nhà chỉ mất một tiếng, còn anh phải mất ba tiếng, anh chuẩn bị về nè."
Quýt cũng hỏi: "Thật sự không về sao?"
Phao Phao nghiêm túc gật đầu: "Không về."
"Thế cũng được."
Coca có vẻ hơi thất vọng: "Sao em lại không về? Bọn anh đều phải trải qua mà, thế mà em lại tránh mặt."
Ý Mễ là người đầu tiên bị video của đạo diễn tấn công, đạo diễn đã dùng video làm quà sinh nhật cho cô vào sinh nhật mười tám tuổi.
Tiếp theo là Coca, vào lễ trưởng thành của cậu.
Sau đó là Quýt và Mị Mị, sinh nhật của họ vào nửa năm trước, cũng là món quà sinh nhật giống nhau.
Cậu nhóc nhỏ nhất, Phao Phao, đã tránh được.
Đạo diễn đáng ghét, anh ta đã bị năm đứa trẻ lén lút muốn cầm dao xiên cho rất nhiều lần rồi.
Coca nói: "Nếu em không về, đạo diễn cũng sẽ gửi video cho ba em đó."
"Không sao." Phao Phao nói, "Chỉ cần em không nhìn thấy, thì không có vấn đề gì."
"Được thôi."
"Vậy thì bọn anh sẽ đến trường tìm em, tổ chức sinh nhật cho em."
"Được."
Lúc này, Mị Mị đột nhiên nói: "Nhưng như vậy thì ba Phao Phao sẽ rất buồn nhỉ?"
Phao Phao chững lại.
"Ba cậu có thể đã mong chờ rất lâu, chú ấy thường sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cậu từ sớm, mà năm nay cậu lại không về."
"Hơn nữa, đây là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, có ý nghĩa rất lớn, cậu sắp trưởng thành rồi."
Phao Phao không khỏi nghĩ đến những hình ảnh không tốt.
Trong căn biệt thự lạnh lẽo, ba và bố ngồi trên sofa, quấn chăn nhỏ, run rẩy vì lạnh.
Bố hỏi: "Chu Chúc, hôm nay chúng ta ăn gì?"
Ba nói: "Ăn chút cơm thừa đi, dù sao hôm nay Phao Phao cũng không về."
"Được."
Những ông lão cô đơn tội nghiệp!
Phao Phao dừng lại một chút: "Để em suy nghĩ lại đã."
Đúng lúc đó, Chu Chúc gửi cho cậu một tin nhắn.
Ba: [Phao Phao, mặc dù con nói sẽ không về ăn sinh nhật, nhưng bộ vest và quà đều đã chuẩn bị xong, có muốn ba gửi cho con không?]
Phao Phao: [Không cần đâu ạ, con ở trường không mặc vest, để ở nhà đi, đợi khi con về sẽ mặc.]
Ba: [Ok]
[Tiệc sinh nhật đã được chuẩn bị xong, mà con lại không về.]
[Video nhỏ trong đại sảnh của biệt thự.]
Phao Phao: QAQ
Tôi thật sự đáng chết!
***
Phao Phao đã trải qua vài ngày khó khăn ở trường.
Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của cậu.
Những người bạn khác đến đón cậu, cậu đứng ở bến xe đón họ.
"Coca!" Phao Phao ôm lấy Coca, "Quýt sẽ đến lúc chín rưỡi, Ý Mễ và Mị Mị sẽ đến lúc mười giờ, chúng ta có thể đến KFC bên cạnh ngồi một lát."
"Được." Coca ôm vai cậu.
Khi nhóm năm người tụ họp, Phao Phao lấy ra "Kế hoạch đón tiếp bạn bè".
"Em đã đặt chỗ ở nhà hàng, ăn xong, chiều có thể đi dạo trong trung tâm mua sắm bên cạnh, tối có buổi hòa nhạc, em đã mua vé trước rồi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Được, đi thôi."
Những người bạn khoác vai nhau đi trên đường.
Quýt hỏi cậu: "Thật sự không về nhà ăn sinh nhật sao?"
Mị Mị cũng nói: "Đúng đó, nếu không thì…"
Phao Phao kiên quyết: "Không… được đâu…"
Ăn trưa xong, một giờ sau, năm người trở lại bến tàu.
Mua vé tại chỗ, chỉ mua được vé xe lúc sáu giờ tối.
"Không sao, vẫn kịp."
"Về nhà cho ba một bất ngờ."
"Ừm." Phao Phao nắm chặt tay.
***
Bảy giờ rưỡi tối.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Năm người ngồi xe taxi đến biệt thự ma cà rồng.
Biệt thự có vẻ đang tổ chức tiệc, sáng ánh đèn, người ra vào tấp nập.
Phao Phao xuống xe, chỉnh lại áo khoác trên người.
Về nhà có hơi gấp, cậu vẫn mặc đồ bình thường.
Để không để ba và bố trở thành những ông già cô đơn, cậu đã trở về.
Hô——
Phao Phao thở phào nhẹ nhõm, dưới sự khuyến khích của bạn bè, bước vào biệt thự.
Chuẩn bị cho ba một bất ngờ.
Con trai ruột của họ, người thừa kế của Tập đoàn Thôi thị, đã trở lại!
Cậu bước đến cửa, chưa kịp bước lên bậc thang thì đã nghe thấy giọng nói của ba trong sảnh.
"Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây! Để chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của Phao Phao!"
Phao Phao: ?
Cậu bước lên bậc thang.
Ba cậu đang cầm ly rượu, đứng trên sân khấu tạm bợ, phát biểu trước tất cả khách mời—thực ra chỉ có vài người, chỉ là bố mẹ của bọn trẻ và một vài nhân viên của chương trình "Cục cưng xuất phát nào".
Đây không phải là bữa tiệc chính thức, chỉ là một buổi tụ họp nhỏ của họ mà thôi.
Bố cũng cầm ly rượu, đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn ba.
"Cho dù Phao Phao không có ở đây, nhưng tôi tin rằng con nó sẽ rất vui vẻ khi ăn mừng sinh nhật với bạn bè!"
Phao Phao: ??
Không vui chút nào.
"Hãy cùng nhau chúc cho cuộc đời của Phao Phao từ bây giờ sẽ tỏa sáng!"
Phao Phao: ???
Không! Cậu hối hận vì đã trở về!
Hóa ra cậu không có ở đây, ba và bố vẫn có thể tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu.
Hơn nữa, cái băng rôn đã treo hơn mười năm vẫn chưa được thay!
Trên băng rôn viết: [Chúc mừng Phao Phao mười tám tuổi!]
Ba cậu thậm chí còn đặt một bảng hiệu hình người, vui vẻ ôm lấy hình cậu, để nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho gia đình ba người.
Phao Phao quay đầu định chạy đi, nhưng bị bạn bè chặn lại.
"Nhanh lên, vào trong."
Phao Phao cúi đầu, như một tên trộm lén lút chui vào bên trong, cố gắng lên lầu mà không gây chú ý.
Nhưng Chu Chúc đứng trên sân khấu lập tức phát hiện ra cậu.
"Phao Phao!"
Phao Phao cố gắng lẩn tránh: "Không phải Phao Phao đâu!"
"Phao Phao!" Chu Chúc chạy tới, ôm chặt lấy cậu: "Con đã về rồi? Ba biết con không nỡ rời xa ba và bố con mà."
Phao Phao cười khổ: "Con đã về rồi."
Cậu ôm ba, rồi vòng tay ôm bố, tiếp theo là ôm chú Quý, chú Giang, chú Lưu, và cả đạo diễn mà cậu ghét nhất.
Khi ôm đạo diễn, cậu nghiến răng nói: "Nếu chú dám phát video lúc cháu ba tuổi ra, cháu sẽ…"
"Cháu sẽ làm gì?"
"Đợi cháu thừa kế Tập đoàn Thôi thị, cháu sẽ cấm sóng chú!"
Eo ôi sợ quá cơ!
Đạo diễn gật đầu: "Nhóc và ba nhóc thật sự có chút giống nhau."
Vì đây là một buổi tiệc nhỏ giữa bạn bè, không có yêu cầu gì về trang phục, Phao Phao không lên lầu thay đồ, chỉ rửa mặt qua loa rồi tham gia tiệc.
Cậu nâng ly lên, mặt không biểu cảm chụp ảnh cùng với bảng hiệu của mình.
"Ba, sao ba lại làm cái này?"
Chu Chúc nói với vẻ lý do chính đáng: "Không phải con nói không về sao? Ba với bố con rất cô đơn, nên tìm một cái thay thế cho con."
"……"
"Chú Quý và mọi người thấy ba buồn như vậy, nên đã đến để bầu bạn với ba, chỉ là có tình huống bất ngờ."
"……"
Phao Phao bĩu môi, chuẩn bị ngồi xuống ăn, nhưng lại bị Chu Chúc kéo đi: "Đây là chỗ dành cho người lớn, con ngồi bàn trẻ em đi."
"Con đã mười tám tuổi rồi!"
"Mười tám tuổi cũng phải ngồi bàn trẻ em, đi đi!"
Những người bạn đã ngồi ở bàn trẻ em vẫy tay: "Phao Phao, đến đây đi."
"Ừm."
Phao Phao ngồi cùng bạn bè, ăn gà rán và bánh ngọt.
Chẳng bao lâu, họ bàn bạc rồi trực tiếp khiêng bàn lên lầu, đến phòng của Phao Phao để ăn mừng.
Bọn trẻ đã lớn, khi ở cùng người lớn, chúng luôn cảm thấy hơi không thoải mái.
Ở trong phòng của Phao Phao, vừa xem phim vừa ăn gà rán.
Quýt hỏi: "Phao Phao, giờ em có hối hận vì đã về không?"
Phao Phao cắn một miếng thịt gà: "Không hối hận, ở nhà ăn sinh nhật vẫn vui hơn."
Buổi tiệc kết thúc vào lúc mười một giờ đêm.
Khách mời chuẩn bị ra về.