Ra khỏi tòa nhà tập đoàn Thôi thị, Chu Chúc vẫn còn hơi không chắc chắn.

Cậu thực sự đã ký hợp đồng kỳ lạ như vậy với sếp Thôi.

Cậu giúp sếp Thôi chắn rượu, sếp Thôi trả tiền cho cậu.

Cậu còn thêm bạn bè với sếp Thôi, tối mai sẽ có một bữa tiệc, Thôi Phùng muốn cậu đi cùng.

Thật kỳ diệu.

Ê mà, cậu có tính là nhận job riêng không? Nếu công ty phát hiện, có phải sẽ bị phạt vi phạm hợp đồng không?

Không sao, tiền phạt sếp Thôi trả.

Trợ lý lái xe của cậu đang đợi cậu ở cửa tập đoàn Thôi thị, thấy cậu ra, liền vẫy tay chào: "Chu Chúc, ở đây này!"

Chu Chúc vội chạy đến, mở cửa xe, ngồi vào.

Lên xe, trợ lý hỏi cậu: "Sao cậu lại đi cùng sếp Thôi vậy? Sáng nay anh ấy gọi điện cho tôi, tôi còn đang ngủ, rồi anh ấy nói mình là Thôi Phùng, suýt nữa làm tôi tỉnh giấc."

Chu Chúc cài dây an toàn: "Có nghiêm trọng vậy không?"

"Có chứ, người mới gặp ở buổi tiệc, đã gọi điện cho tôi, trời ạ."

"..."

"Cậu chưa kể cho tôi nghe, sao cậu lại đi cùng anh ấy?"

"Chúng tôi đều bị hạ thuốc, đều là nạn nhân."

"Hả!" Trợ lý kích động, "Vậy thì các cậu..."

"Không có gì xảy ra, chỉ là tình cờ gặp nhau ở sảnh thôi, tôi nói tôi đang đợi cậu đến đón, anh ấy nói anh ấy có thể đưa tôi về."

Trợ lý rõ ràng hơi thất vọng: "Chỉ vậy thôi à?"

"Ừm."

"Tôi còn tưởng các cậu có thể giống như trong tiểu thuyết."

"..."

***

Chu Chúc gần đây vốn không bận, thêm nữa, cậu vừa gặp chuyện, ông chủ keo kiệt hiếm hoi cho cậu nghỉ phép, bảo cậu về nhà nghỉ ngơi.

Chu Chúc nằm dài ở nhà cả ngày, tối hôm đó, cậu nhận được tin nhắn của Thôi Phùng.

[Tối mai sáu giờ, tôi đến đón cậu]

Chu Chúc trả lời "ok".

Sau đó là khoản chuyển khoản lớn của sếp Thôi.

Chu Chúc: [Cảm ơn sếp Thôi! Anh là thần của tôi!]

Thôi Phùng ở đầu dây bên kia ngẩn người, không trả lời nữa.

Sáu giờ tối hôm đó, Thôi Phùng tự lái xe, đến dưới nhà đón cậu.

Chu Chúc mặc áo phông trắng đơn giản, lên xe, theo hợp đồng, quần áo và chi phí đi lại đều do Thôi Phùng chịu trách nhiệm. 

Thôi Phùng lái xe đưa Chu Chúc đến chỗ nhà thiết kế thời trang, nhờ người tân trang lại cho cậu, rồi lại đưa cậu đến một khu biệt thự.

Buổi tiệc lần này hình như do Thôi Phùng chủ trì, những người đến đều là những người muốn làm quen và hợp tác với anh.

Chu Chúc dốc hết sức mình, đứng bên cạnh Thôi Phùng, giúp anh đỡ rượu.

Sếp Thôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy cho cậu, cậu đương nhiên phải tận tâm tận lực, thể hiện giá trị của mình.

Nếu không, sếp Thôi chỉ thuê cậu một lần, cậu chẳng làm gì cả, chẳng có ích gì, nếu lần sau sếp Thôi không cần cậu nữa thì sao?

Chu Chúc cầm ly rượu, mỉm cười lịch sự: "Dạo này sếp Thôi không được khỏe, để tôi nhé."

Những người khác đương nhiên dấy lên nghi ngờ: "Đây là..."

Thôi Phùng thuận thế ôm vai Chu Chúc: "Bạn tôi."

Nhờ nỗ lực của Chu Chúc, sếp Thôi hôm nay không hề đụng đến một giọt rượu! Cũng không có ai không biết điều nào bám lấy anh!

Chỉ có Chu Chúc...

Mười phút sau, cậu kéo tay áo Thôi Phùng: "Sếp Thôi, tôi hơi chóng mặt, tôi có thể nghỉ ngơi mười phút được không?"

Thôi Phùng ôm vai cậu: "Không sao, cậu đi nghỉ đi."

"Ừm."

Thôi Phùng bảo trợ lý đưa cậu lên phòng trên lầu, không cho phép ai làm phiền.

Chu Chúc nằm trên giường, thả lỏng bản thân.

Hu hu, sếp Thôi quả là ông chủ tốt nhất thế giới.

Không lâu sau, Thôi Phùng lên.

Chu Chúc vội vàng bò dậy khỏi giường: "Ông chủ! Tôi vẫn còn uống được!"

Thôi Phùng ấn cậu xuống giường: "Ngủ đi, không cần uống nữa."

"Hả?"

"Không sao, cậu đã xuất hiện trước mặt họ rồi, bây giờ họ đều biết tôi đã có bạn trai, sẽ không bám lấy nữa."

"Vậy thì tốt rồi." Chu Chúc đáng thương nhìn anh, "Sếp Thôi, xin lỗi, đã làm phiền anh rồi."

"Không sao." Thôi Phùng nói, "Cậu đã giúp tôi rất nhiều."

"Có thể giúp ông chủ tôi thấy rất tự hào."

Thôi Phùng lại nói: "Còn chóng mặt không? Theo hợp đồng, tôi sẽ chuyển thêm tiền cho cậu."

Mắt Chu Chúc sáng lên, "phụt" một cái bật dậy khỏi giường: "Không chóng mặt nữa! Không chóng mặt nữa!"

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Thôi Phùng nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp.

Chu Chúc nằm lại xuống giường, cười với anh: "Từ hôm nay trở đi, anh là ông chủ duy nhất của tôi! Vì sếp Thôi, tôi sẽ dốc hết sức mình!"

Thôi Phùng giúp cậu đắp chăn lại: "Ngủ một lát đi, cậu đói không? Lát nữa đưa cậu đi thay đồ, quên không cho cậu ăn gì trước, lần sau cậu nhắc tôi nhé."

Chu Chúc ra dấu: "Ố kê."

Thôi Phùng ngồi bên cạnh cậu, có vẻ như không có ý định rời đi.

Chu Chúc chớp mắt nhìn anh: "Sếp Thôi, anh không xuống dưới nữa à?"

Thôi Phùng nói: "Trợ lý đang ở dưới, không sao."

"Ò." Chu Chúc nằm lại xuống.

Trợ lý ở dưới lầu vừa mỉm cười tiếp khách, vừa thầm nghĩ trong lòng.

Không hiểu, sếp Thôi sao lại tổ chức tiệc tùng? Còn mời nhiều người đến vậy?

Không phải anh ấy ghét nhất việc tiếp khách sao?

Mặc kệ, vì tiền làm thêm giờ, cố lên!

***

Sếp Thôi quả là ông chủ tốt nhất thế giới.

Mặc dù anh ấy liên tục tiếp khách, hầu như mỗi ngày đều cần Chu Chúc đi cùng anh đến các buổi tiệc khác nhau, nhưng anh trả nhiều tiền mà!

Chu Chúc đang cân nhắc việc coi đây là công việc chính. ( truyện trên app T Y T )

Còn về chuyện làm ngôi sao, cậu đã không muốn làm nữa, ngày nào cũng bị ông chủ bóc lột, ban ngày quay phim hát hò, tối đến đi dự tiệc, cậu không làm nữa!

Chu Chúc yêu sếp Thôi chết mất, mỗi ngày đều mong chờ tin nhắn của anh, mỗi khi nhìn thấy anh đều muốn hôn anh ấy!

Đương nhiên, không dám hành động, chỉ nghĩ trong lòng thôi.

Tối hôm đó, lại là một bữa tiệc.

Chu Chúc thành thục khoác tay Thôi Phùng, giúp anh tránh những cuộc tiếp khách không cần thiết.

Buổi tiệc đã qua nửa, đã xử lý xong xuôi, Thôi Phùng ngồi trên ghế sofa, Chu Chúc đi lấy bánh ngọt ăn.

Loại bánh ngọt nhỏ xíu này, Chu Chúc có thể ăn một lúc một cái!

Nhưng để giữ thể diện cho sếp Thôi, Chu Chúc vẫn chọn lựa kỹ lưỡng, chỉ lấy hai cái.

Cậu và sếp Thôi mỗi người một cái.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cậu đến bên cạnh Thôi Phùng: "Sếp Thôi, bánh ngọt nè."

"Ừm, cảm ơn."

Chu Chúc thong thả ăn hết bánh ngọt, sờ sờ cái bụng rỗng của mình, quyết định nhịn thêm một chút.

Đợi khi tiệc kết thúc, cậu sẽ đến quán ăn vặt ở cửa khu nhà ở để ăn cho thỏa.

Đói quá rồi.

Thôi Phùng liếc nhìn hành động của cậu, không chút thay đổi quay đầu lại, đứng dậy: "Đi thôi."

Chu Chúc ngạc nhiên: "Giờ đi à?"

"Ừm, cũng không còn việc gì nữa, đi thôi."

Yeah. Chu Chúc reo hò trong lòng.

Thôi Phùng chào chủ tiệc, rồi dẫn cậu rời đi.

Vẫn là Thôi Phùng tự lái xe, đưa cậu về nhà.

Chu Chúc cười nói: "Vẫn như cũ nhé, sếp Thôi cứ thả tôi xuống ở ngã tư là được."

"Ừm." Thôi Phùng ngập ngừng một chút, lại hỏi, "Bánh ngọt ngon không?"

"Ngon." Chu Chúc gật đầu, thầm nghĩ thêm một câu, chỉ là hơi ít thôi.

Thôi Phùng dường như hiểu ra, cười một tiếng.

Đến ngã tư quen thuộc, Thôi Phùng dừng xe, Chu Chúc mở cửa xuống xe, vẫy tay chào anh: "Tạm biệt nhé, sếp Thôi."

"Ừm."

Chu Chúc đeo khẩu trang, cất hai trăm tệ vào túi, vui vẻ đi trên phố ăn vặt, chọn đồ ăn.

Thôi Phùng tìm chỗ đỗ xe, rồi cũng xuống xe.

Chu Chúc dừng lại trước sạp nướng mực: "Chú ơi, cho cháu hai xiên mực nướng."

Tiếng xèo xèo của mực nướng trên chảo gang, nghe thôi đã thấy ngon rồi.

Thôi Phùng lặng lẽ đi đến bên cạnh cậu: "Bánh ngọt có ngon hơn mực nướng không?"

Chu Chúc: ?!!!

"Sếp Thôi!"

Thôi Phùng hỏi cậu: "Cậu chưa ăn no ở buổi tiệc à?"

Chu Chúc lắc đầu, bắt đầu phàn nàn về buổi tiệc: "Sao mà ăn no được? Cái bánh nhỏ xíu ấy, còn nhỏ hơn ngón út của tôi."

"Vậy thì ăn nhiều hơn vài cái."

"Không được, mất mặt lắm."

"Cậu là người tôi đưa đến, cậu ăn gì cũng không có ai dám nói năng lung tung."

Thật là một ông chủ bá đạo.

Đúng lúc này, chủ quán nướng mực làm xong phần của Chu Chúc, đưa cho cậu: "Chàng trai, mực của cậu đây."

"Cảm ơn chú ạ." Chu Chúc nhận lấy mực, do dự một chút, vẫn chia cho Thôi Phùng một xiên.

Dù sao cũng là ông chủ lớn.

Thôi Phùng nói: "Cậu ăn đi, cậu chưa ăn no mà."

"Uki." Chu Chúc vui vẻ cầm xiên mực lên, chưa kịp cắn, một mùi khói dầu nồng nặc xộc vào mũi cậu.

Chu Chúc bịt miệng, đưa cả hai xiên mực cho Thôi Phùng, vội vàng chạy đến bên thùng rác.

Thôi Phùng cầm xiên mực của cậu, đi theo cậu, lấy khăn tay đưa cho cậu: "Sao vậy?"

Chu Chúc chỉ buồn nôn, một lúc sau, mới điều chỉnh lại, đứng thẳng dậy.

"Sao lại thế này?" Cậu không thể tin được, lại đưa mũi đến gần mực ngửi ngửi, "Ọe!"

Thôi Phùng cầm xiên mực ra xa hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Cậu thấy sao rồi? Có cần đến bệnh viện không?"

Chu Chúc vừa buồn nôn vừa lắc đầu: "Không cần, tôi nghỉ một lúc là được rồi."

Cuối cùng cũng ổn định lại, Chu Chúc cũng không dám lại gần mực nữa, chỉ tuyệt vọng nhìn nó: "Sao lại thế này? Đây là món mực nướng yêu thích của tôi mà! Chú chủ quán đổi công thức rồi sao?"

"Chắc là dạo này tôi uống rượu nhiều quá nên bị đau dạ dày rồi đúng không?" Chu Chúc đáng thương nhìn Thôi Phùng, Sếp Thôi, cái này có tính là tai nạn lao động không? Có thể được bồi thường không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play