Kể từ khi bố mẹ về quê, anh hai nhỏ chẳng còn vui vẻ như trước, làm gì cũng không có hứng thú.

Trước đây, mỗi sáng cu cậu đều thức dậy chạy bộ, tập võ, sau đó sẽ được ăn sáng. Mẹ thường khen ngợi, xoa đầu cu cậu, bảo rằng đừng cố gắng quá sức. 

Điều này khác hẳn với bố, bố luôn nghiêm khắc và ít biểu lộ tình cảm. 

Những lời động viên của mẹ chính là động lực để cu cậu kiên trì mỗi ngày.

Nhưng giờ đây, mẹ không còn ở nhà, bố cũng chẳng quan tâm, khiến anh hai nhỏ mất hết động lực. 

Cu cậu quyết định ngày mai sẽ ngủ nướng và đặc biệt dặn dò anh trai không được gọi dậy. 

Đừng ai mong đánh thức cu cậu dậy!

Cu cậu nghĩ bụng rồi lăn ra ngủ ngay.

Chu Trạch Đông liếc qua em trai nhưng không nói gì. 

Thằng bé lấy sổ tay ra và bắt đầu ghi chép. 

Từ khi thích nghiên cứu, thằng bé đã hình thành thói quen ghi lại quá trình và kết quả. 

Sau này, thằng bé còn ghi chép cách nấu nướng mà mẹ đã dạy, cùng những ý kiến từ mọi người. 

Cứ thế, viết nhật ký dần trở thành thói quen hàng ngày.

Là anh cả nhỏ trong nhà, khi bố mẹ đi vắng, Chu Trạch Đông tự nhủ phải chăm sóc em trai và em gái thật tốt. 

Dù ban đầu có dự định mặc kệ em trai để cu cậu ngủ nướng và bị phạt đứng khi đến lớp trễ.

Nhưng nghĩ lại, thằng bé không muốn em mình bị trách phạt nên quyết định dậy sớm gọi cu cậu dậy như mọi khi.

Lúc mẹ còn ở nhà thì em trai luôn chăm chỉ, nhưng mẹ đi rồi lại sinh ra lười biếng. 

“Mình không thể để em mình trở thành người lười nhác như thế được.” Chu Trạch Đông tự nhủ. 

Thằng bé cũng nghĩ đến em gái, cô nhóc không cần dậy sớm chạy bộ nên có thể ngủ thêm một chút. Khi làm xong bữa sáng, thằng bé sẽ gọi cô nhóc dậy.

Em gái thích ăn bánh trứng và cháo kê, trong khi em trai thì thích mì nhưng lại kén ăn, không chịu ăn rau cho nên thằng bé quyết định làm món em gái thích thôi.

Còn buổi trưa, thằng bé sẽ đưa em gái đi ăn ở nhà ăn, chiều về thì nấu tiếp.

Trước khi đi bố có để lại cho thằng bé một trăm đồng. Thằng bé dự tính sáng mai cho em gái năm hào mua kẹo, còn lại chín mươi chín đồng rưỡi sẽ để buổi chiều đi mua rau. 

Sau khi ghi chú xong mọi việc trong ngày và kế hoạch cho ngày mai, Chu Trạch Đông thay đồ ngủ và lên giường. 

Nhưng mới nằm được một lát, thằng bé chợt lo lắng. 

Em gái ngủ một mình, bố mẹ không có ở nhà, nếu cô bé muốn đi vệ sinh ban đêm mà sợ thì sao? 

Nghĩ vậy, thằng bé liền bật dậy, mang dép lê đi thẳng đến phòng em gái và quyết định tối nay sẽ ngủ chung với cô nhóc. 

Dù sao em trai có tè dầm thì cũng để chính cu cậu tự giặt.

Nửa đêm, Chu Trạch Hàn thấy buồn tiểu, mơ màng bò dậy gọi Chu Trạch Đông: “Anh ơi, đi vệ sinh với em, em mắc tè.”

Nhưng gọi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, cu cậu sờ soạng bên cạnh, không thấy ai.

Anh hai nhỏ liền hoảng sợ tỉnh ngủ. 

Anh trai biến mất.

Anh của cu cậu bị ma bắt rồi!

Anh hai nhỏ sợ hãi nghĩ, kéo chân vào chăn rồi nằm lăn lộn vì không nhịn được nữa. Cuối cùng, cu cậu bật dậy, run rẩy lấy đèn pin đi vệ sinh. 

“Thiên linh linh địa linh linh, anh ơi, không phải em cố ý không cứu anh đâu, anh đi rồi thì đừng về dọa em nữa nhé. Em sẽ thay anh chăm sóc bố mẹ và em gái, anh yên tâm mà đi.”

Vừa run cu cậu vừa lẩm bẩm. Người còn chưa tới nhà vệ sinh liền không nín được nữa, cu cậu vội vàng kéo quần xuống, giải quyết ngay tại sân nhà. 

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm cu cậu rùng mình, không kịp kéo quần chạy thật nhanh về giường.

Trong lúc mơ màng ngủ, còn mơ thấy anh của cu cậu bị yêu quái bắt đi.

Anh hai nhỏ buồn rầu, tuy anh trai luôn ghét bỏ cu cậu, không thích nói chuyện với cu cậu, nhưng anh có không tốt thế nào thì vẫn là anh trai của cu cậu.

Sau này không có anh trai, trong nhà chỉ có thể dựa dẫm vào cu cậu. 

Anh hai nhỏ buồn rầu khóc nức nở, vừa khóc vừa mơ màng ngủ.

Sáng hôm sau, dù đã định ngủ nướng nhưng sau một năm bị bố huấn luyện, Chu Trạch Hàn quen với việc dậy sớm, nên khi đồng hồ điểm đúng sáu giờ sáng là tự tỉnh. 

Cu cậu chạy bộ xong mới nhớ ra rằng anh trai đã mất tích, thế là tự nhủ phải nấu ăn cho em gái, nếu không khi em gái tỉnh dậy sẽ không có cơm ăn.

Bố mẹ thì không biết bao giờ mới về, dù bọn họ mới đi, nhưng anh hai nhỏ đã rất nhớ mẹ.

Trong nháy mắt cu cậu cảm thấy bản thân đã trưởng thành, lập tức chạy vào bếp chuẩn bị nấu cơm.

Kết quả là người chưa đến nhà bếp đã ngửi thấy một mùi thơm. 

Cu cậu giật giật cái mũi, nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác.

Cu cậu lần theo mùi thơm, thấy anh trai người biến mất đêm hôm qua đã đứng ở trong nhà bếp, đang đeo tạp dề màu hồng nhạt của mẹ, nướng bánh trứng. 

Anh hai nhỏ ngơ ngác không tin nổi, cu cậu tiến đến, bất ngờ nhéo vào mông anh trai. 

Chu Trạch Đông giật mình suýt đánh rơi cái chảo trong tay.

“Em nhéo anh làm gì thế?” Thằng bé quay lại thấy em trai mồ hôi nhễ nhại, mặt mày xanh lét như vừa gặp ma.Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng  T YT và web t ytnovel.

Anh hải nhỏ nghe thấy giọng anh trai, mắt mở to: “Anh, là anh thật sao?”

Cu cậu không tin vào mắt mình, nghĩ mình vẫn đang nằm mơ.

Nghĩ đến khả năng này, cu cậu lập tức nhào vào ôm lấy Chu Trạch Đông mà khóc nức nở: “Tối hôm qua em dậy không thấy anh đâu, còn mơ thấy anh bị ma bắt đi, em sợ lắm.”

Chu Trạch Đông: “...”

Lúc này, Trần Hạo Nhiên xách đồ ăn sáng vào, nghe tiếng khóc, vội chạy vào bếp, liền ngửi thấy một mùi hương nồng nàn. 

Cậu ấy suýt tưởng là Tư Niệm về rồi.

Vào bếp mới phát hiện là hai nhóc con, đứa em trai nhỏ còn ôm chặt đứa anh khóc lóc thảm thiết, khiến cậu ấy ngớ người.

“Ôi chao, sao hai đứa lại vào bếp thế này? Chỗ nguy hiểm như vậy trẻ con không được vào đâu, mau ra ngoài, chẳng phải anh đã nói sau này anh sẽ mang đồ ăn sang cho các em rồi à?”

Cậu ấy cứ tưởng hai đứa đói quá nên vào bếp tìm đồ ăn rồi bị thương, sợ hãi đến mức tim đập thình thịch.

Lỡ chăm con hộ mà hỏng việc, đợi Tư Niệm về chẳng phải mình sẽ bị mắng chết sao?

“Em tự biết nấu cơm, không cần anh mang đâu.” Chu Trạch Đông đẩy em trai ra, một tay thuần thục lắc chảo bánh trứng, rồi dùng chút lực nhẹ nhàng, chiếc bánh vàng ươm thơm phức bay lên không trung lật mặt rồi trở lại chảo.

Chỉ một động tác đó đã đủ làm Trần Hạo Nhiên – người chưa từng động tay vào việc bếp núc – ngẩn ngơ.

Vừa rồi nghe tiếng khóc, cậu ấy vội vàng chạy vào, còn chưa kịp chú ý đến mùi thơm phảng phất trong nhà, cứ nghĩ là mùi thức ăn từ nhà hàng xóm bay sang.

Giờ mới phát hiện, bên cạnh có một đĩa bày sẵn năm sáu cái bánh trứng vàng giòn thơm nức mũi, bên cạnh là nồi cháo kê đang bốc khói.

Chu Trạch Đông làm xong chiếc bánh cuối cùng, lôi từ trong tủ ra ít dưa chua mẹ muối, rồi mang đồ ra ngoài.

Trần Hạo Nhiên xách túi đồ ăn, đứng đờ người ra nhìn Chu Trạch Đông bận rộn qua lại.

Chu Trạch Đông sắp xếp đâu vào đấy, dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, lau chùi bàn bếp, sau đó rửa tay rồi vào phòng gọi em gái dậy, thay quần áo mới cho em, buộc tóc, giám sát em đánh răng rửa mặt.

Tất cả các công việc ấy chỉ gói gọn trong vòng bảy tám phút.

Trần Hạo Nhiên: “...”

Bỗng nhiên cảm thấy mình thừa thãi.

Tối qua cậu ấy còn lo lắng sáng nay sẽ dậy muộn, nên dậy thật sớm để mua đồ ăn sáng cho mấy đứa nhỏ, sợ chúng bị đói.

Tự tin lắm, nghĩ rằng khi đến nơi, bọn trẻ sẽ vây quanh cậu ấy với ánh mắt ngưỡng mộ và hân hoan.

Ai ngờ, đến nơi rồi mà đừng nói đến chuyện được bọn nhỏ vây quanh, chúng còn chẳng thèm nhìn cậu ấy lấy một cái.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Chu Trạch Đông nhìn thấy cậu ấy vẫn đứng đó, bèn thắc mắc: “Anh Trần, anh còn việc gì không?”

Trần Hạo Nhiên: “...”

Cậu ấy muốn nói có, nhưng lại không biết có việc gì cần làm.

À đúng rồi, đồ ăn sáng mình mua phải làm sao đây?

Nhìn túi đồ ăn sáng to đùng mình đang cầm, cậu ấy rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân, liệu mấy đứa trẻ này có thực sự cần mình không?

Vừa ăn bữa sáng do bọn nhỏ nấu, lần đầu tiên người tự tin như Trần Hạo Nhiên lại cảm thấy tự ti.

Cậu ấy quyết định, để chăm sóc bọn nhỏ tốt hơn, cậu ấy sẽ dọn đến đây ở!

Sau khi ăn no nê rồi đến trường, Trần Hạo Nhiên mang túi đồ ăn sáng đưa cho mấy người bạn.

Mọi người cảm động: “Wow, anh Trần, sao anh biết em chưa ăn sáng?”

“Wow, nhiều đồ ăn thế, lại còn ngon nữa.”

“Đây chẳng phải bánh bao của Ngự Long Phường sao? Nghe nói phải xếp hàng dài mới mua được, vẫn là anh Trần hào phóng.”

Trần Hạo Nhiên vừa xỉa răng, vừa tỏ ra khinh khỉnh: “Nhìn cái dáng vẻ nghèo nàn của mấy cậu kìa, hôm nay tôi còn ăn ngon hơn cái này nhiều.”

Trước đây cậu ấy thấy phiền phức nên chẳng bao giờ ăn sáng.

Hôm nay ăn một bữa, thấy bụng dạ dễ chịu hẳn.

Tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Không biết mấy đứa nhỏ còn biết nấu gì nữa, tối nay phải đến sớm mà đón chúng thôi.

Nghĩ vậy, cậu ấy lập tức từ chối mọi lời mời của mấy người bạn, tan học buổi chiều là vội vã phóng xe máy đi đón lũ trẻ.

Nhìn bọn trẻ từ trường bước ra, Trần Hạo Nhiên cười tươi hơn cả hoa.

Những đứa trẻ đi ngang đều ghen tị nhìn chiếc xe máy cậu ấy đang cưỡi.

Chiếc xe máy của cậu ấy là phiên bản giới hạn, thân xe màu đỏ, vô cùng nổi bật.

Thử hỏi đứa trẻ nào mà không mê một chiếc xe máy ngầu như vậy?

Hơn nữa, Trần Hạo Nhiên ăn mặc rất thời thượng, tóc chải dựng ngược, lại còn nhuộm vàng, nghe nói là kiểu tóc giống của một ngôi sao Hồng Kông.

Cậu ấy còn đeo khuyên tai, đeo tai nghe, đầu đội kính râm, nhìn cực kỳ sành điệu.

Thêm vào đó, ngoại hình cũng không tệ, chẳng những lũ trẻ con mà cả những thanh niên, thiếu nữ đi ngang cũng liên tục liếc nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn e thẹn.

Ba anh em vừa bước ra đã thấy cảnh tượng này.

Nhìn thấy ba anh em, Trần Hạo Nhiên ngẩng đầu lên: “Tiểu Đông, Tiểu Hàn, anh ở đây.”

Chu Trạch Đông nghiêng đầu, nhìn thấy Trần Hạo Nhiên ăn mặc bóng bẩy.

“...”

Tiểu Hàn thì chẳng cần ngắm nghía đã reo lên: “Xe máy đẹp quá, anh ơi, em cũng muốn ngồi.”

Nghĩ đến xe máy, cu cậu lại nhớ đến chiếc xe máy của bố ở thôn Hạnh Phúc.

Hồi đó, mỗi sáng bố đều chở cu cậu và anh trai đến trường bằng xe máy, trông ngầu vô cùng.

Mấy bạn trong trường ai cũng ghen tị với cu cậu.

Ngày nào cu cậu cũng ưỡn ngực đi học thật tự tin.

Sau này lên thành phố, cuộc sống tuy tốt hơn, nhưng cu cậu vẫn thấy nhớ cuộc sống ở thôn Hạnh Phúc.

Cu cậu lao vội đến, sờ bên này, nắn bên kia.

Trần Hạo Nhiên nhìn vẻ hào hứng của cu cậu, biết ngay là mình đi xe máy đến là lựa chọn đúng.

Cậu ấy nghếch cằm lên: “Thấy sao, xe của anh ngầu không?”

Tiểu Hàn gật đầu: “Ngầu!”

“Muốn ngồi không?”

“Muốn ạ!”

“Vậy anh phải kiểm tra xem em có nhận ra hôm nay anh có gì khác biệt không?”

Cuối cùng Tiểu Hàn cũng bị thu hút, ngẩng đầu bối rối nhìn Trần Hạo Nhiên.

Trần Hạo Nhiên tự tin cúi đầu, hỏi: “Em có nhìn thấy gì trên mặt anh không?”

Tiểu Hàn cau mày, nhìn chăm chú một lúc, bỗng nhiên sáng tỏ: “Em thấy rồi.”

Trần Hạo Nhiên nhếch mép: “Nói lớn lên xem nào.”

Tiểu Hàn hét lớn: “Anh có gỉ mắt!”

Trần Hạo Nhiên: “...”

Dao Dao chạy lại, mở to đôi mắt xinh đẹp: “Để em xem với, anh hai.”

Sau đó cô bé khoa trương nói: “Thật sự có gỉ mắt, anh Trần bẩn quá, không rửa mặt Dao Dao ngày nào cũng rửa mặt cho mình.”

Nói xong, cô bé kiêu ngạo ngẩng cằm lên.

Trần Hạo Nhiên suýt ngã khỏi xe máy.

Chu Trạch Đông nhìn em trai em gái cố gắng tìm gỉ mắt trên mặt Trần Hạo Nhiên, khóe miệng giật giật.

Đúng là không còn gì để nói.

Người bố mẹ tìm đến trông nom, liệu có đáng tin không?

Mang theo tâm trạng nặng nề, Chu Trạch Đông đi chợ mua đồ.

Thằng bé đã quen thuộc với nơi này rồi.

Đôi khi nhà hết đồ ăn, mẹ thằng bé lại bảo thằng bé đi mua.

Thành ra những người bán hàng thấy thằng bé đều niềm nở chào hỏi.

“Tiểu Đông, mẹ cháu lại bảo cháu đi mua đồ hả?”

“Mẹ cháu về quê rồi, cháu tự đi mua ạ.”

Chu Trạch Đông vừa chọn đồ tươi vừa lễ phép đáp.

“Ôi chao, giỏi quá.”

Mọi người cười khen thằng bé biết lo liệu.

Nói rằng nhỏ tuổi vậy mà đã biết đi chợ, nấu ăn, sau này lớn lên thì giỏi giang biết bao.

Nhà nào mà có con gái gả vào chắc hưởng phúc lắm.

Chiếc xe máy thời trang của Trần Hạo Nhiên cuối cùng cũng biến thành công cụ chở đồ ăn, phía sau còn buộc mấy cây hành to.

Dao Dao ngồi phía trước, Chu Trạch Đông và Tiểu Hàn ngồi phía sau.

Kỹ năng lái xe của cậu ấy dù tốt đến mấy mà đi trong khu chợ đông đúc cũng đổ mồ hôi đầy đầu.

Chu Trạch Đông vẫn chưa tin tưởng lắm: “Hay là tụi em xuống đi bộ vậy.”

Trần Hạo Nhiên mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Chương Tuyết như mọi khi đi chợ cùng mấy người bạn, có người huých cô ta: “Này, Tiểu Tuyết, mau nhìn kìa, đó chẳng phải Trần Hạo Nhiên sao?”

Chương Tuyết ngạc nhiên nhìn qua, quả thật là Trần Hạo Nhiên, người sáng nay còn phong cách thời thượng làm náo động cả trường, ai cũng muốn được ngồi sau xe của cậu ấy, giờ lại đang khổ sở chở theo ba đứa nhỏ, sau xe còn treo mấy cây hành to.

Cô ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã có người thắc mắc: “Không phải cậu bảo nhà anh ta giàu lắm sao? Sao trông chẳng giống nhà giàu tí nào.”

“Đúng vậy, nhà giàu nào mà phải tự đi chợ, với lại sao nhà anh ta nhiều anh chị em thế?”

Chương Tuyết cũng thắc mắc, tại sao Trần Hạo Nhiên lại đi cùng mấy đứa con nhà Tư Niệm.

Chẳng trách dạo này ngày nào tan học cậu ấy cũng đi ngay, nghe nói chẳng còn tụ tập đi chơi nữa.

Nghĩ đến chuyện Tư Niệm đang mang thai, chẳng lẽ cậu ấy đặc biệt đến giúp Tư Niệm trông con sao?

Quả nhiên, nếu kết thân được với Tư Niệm thì chắc chắn cô ta sẽ có thêm cơ hội tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn.

Chương Tuyết hào hứng, thấy xe đến gần, liền vội vàng chỉnh lại tóc tai, mấy người bạn cũng thi nhau huých cô ta, ánh mắt đầy ẩn ý.

Chương Tuyết có chút ngượng ngùng.

Thấy người tiến lại gần, cô ta vừa định mở miệng chào hỏi, ai ngờ Trần Hạo Nhiên chẳng thèm quay đầu lại mà cứ thế phóng xe máy chạy đi.

Hoàn toàn không nhìn thấy cô ta. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play