Còn về Lưu Đông Đông, anh ta còn chẳng biết cô ấy trông như thế nào.

“Anh còn muốn giấu tôi à? Anh nghĩ tôi không biết sao? Lúc nào anh cũng tỏ ra cao ngạo, coi thường tôi, nhưng Lưu Đông Đông thì có gì tốt hơn tôi chứ? Tại sao anh lại để mắt đến cô ấy mà không thèm để ý tới tôi? Tôi có chỗ nào không bằng cô ấy?”

Lâm Tư Tư phẫn nộ trách móc.

“Anh ngoại tình trong hôn nhân, tôi còn chưa tính sổ với anh, thế mà nhà họ Phó lại đổ lỗi cho tôi trước. Đúng là tôi đã làm sai, nhưng tôi chưa từng làm gì có lỗi với gia đình anh cả. Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”

Lời này làm Phó Dương ngây người.

Nhìn khuôn mặt đầy điên cuồng của Lâm Tư Tư, anh ta nghi ngờ hỏi: “Cô nói cái gì vậy? Dù tôi không thích cô, nhưng trong suốt thời gian này tôi chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào. Tôi sống đường đường chính chính, chưa từng làm điều gì có lỗi với cô cả.”

Cả đời này, nếu anh ta có lỗi với ai, thì chỉ có thể là Tư Niệm.

Lâm Tư Tư không đáng để anh ta làm điều gì có lỗi với cô ta.

Lâm Tư Tư cười lạnh: “Anh dám nói đứa con của Lưu Đông Đông không phải là của anh à? Cô ấy đã thừa nhận rồi, vậy mà anh còn muốn giấu sao? Sao thế, lo lắng tôi sẽ vạch trần bê bối của hai người, làm anh không ngẩng đầu lên được trong gia đình à?”

Phó Dương: “… Lâm Tư Tư, đầu óc cô có vấn đề không vậy? Người tên Lưu Đông Đông ấy, tôi còn chưa gặp quá hai lần, làm sao có thể có con với cô ấy được?”

Nói đến đây, anh ta chợt nhớ ra gần đây nghe nói bố Tư nhận nuôi một đứa trẻ.

Cả khu đều đang đồn đại rằng do ông mất đi con gái, không còn người nối dõi, nên đành nhận nuôi đứa trẻ.

Chẳng lẽ là đứa trẻ này?

Phó Dương lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Gia đình này thật sự phức tạp chẳng khác gì chiến trường.

Anh ta lười để ý đến bộ dạng ngơ ngác của Lâm Tư Tư, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lâm Tư Tư đứng chết trân tại chỗ.

Đứa trẻ đó không phải của Phó Dương, vậy rốt cuộc là của ai?

Rõ ràng cô ta nhớ rằng một năm trước, khi Lưu Đông Đông đến thăm mình, trên người cô ấy có những dấu vết mờ ám.

Khi đó, Lưu Đông Đông nói mình đã tìm được bạn trai.

Nhưng chưa bao giờ thấy mặt người đó.

Vì vậy, Lâm Tư Tư lo sợ, nghĩ rằng cô ấy và Phó Dương đã có chuyện gì đó.

Nhưng với một người kiêu ngạo như Phó Dương, anh ta hoàn toàn không thèm nói dối.

Khi nghe mình nhắc đến đứa trẻ, trên mặt anh ta ngoài sự nghi hoặc, không có biểu hiện nào khác.

Hơn nữa, anh ta cũng không quen biết Lưu Đông Đông.

Nếu không quen thì chắc chắn chưa từng có gì với Lưu Đông Đông.

Vậy đứa con của Lưu Đông Đông không phải của anh ta?

Nhưng nếu không phải, thì rốt cuộc là của ai?

Chẳng lẽ Lưu Đông Đông nói như vậy chỉ để trả thù chuyện mình từng đuổi cô ấy đi?

Lâm Tư Tư đang đứng đờ người, chợt thấy Trương Thúy Mai bị đưa vào, trông bà ta ngây dại, không có chút phản ứng nào.

Hôm bị bắt, tinh thần của bà ta đã không còn bình thường.

Hình như lúc nãy có ai đó tìm bà ta nói chuyện.

Bây giờ vừa nhìn thấy cô ta, Trương Thúy Mai vốn đang đờ đẫn bỗng nhiên phát điên lao về phía cô ta: “Đồ lừa đảo, toàn là lừa đảo, ha ha ha, ông ta có con trai rồi, không cần cô nữa ha ha ha.”

Lâm Tư Tư bị dọa sợ chết khiếp.

Phản ứng lại, cô ta hoàn toàn ngơ ngác.

Tư Niệm không thấy bố Tư đến gây rắc rối, mà lại nghe nói ông ta nhận nuôi một đứa con trai.

Phó Thiên Thiên nghe tin cô về, tan làm liền chạy đến.Truyện được Team T he  Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Không gặp nhau đã nửa năm, cô ấy để tóc dài rồi, giờ đã không còn giống một cô nàng tomboy nữa, mái tóc đã chạm đến vai, bớt đi vài phần mạnh mẽ, thêm vào vài phần dịu dàng.

Vừa ăn vừa nói: “Có người nói đó là con riêng của ông ta bên ngoài, lần này cố tình tống vợ và con gái vào tù rồi mới đón nó về, nghe nói đứa trẻ đó trông giống ông ta, không biết có phải thật không.”

“Nhưng mọi người chỉ bàn tán sau lưng thôi, trước mặt vẫn không ai dám nói gì, dù sao cũng không có chứng cứ. Nói ra thì, con gái và vợ làm ra chuyện như vậy phải vào tù, chỉ còn lại ông ta cô độc một mình, nhiều người còn thấy ông ta đáng thương.” ( app TYT - tytnovel )

Tư Niệm cắn hạt dưa: “Không cần nghi ngờ, chắc chắn là vậy.”

Ban đầu cô không hiểu tại sao bố Tư lại làm như vậy.

Nếu đơn giản chỉ muốn ly hôn, thì không cần phải ép đến mức này.

Giờ thì cô hiểu rồi.

Hóa ra là có con riêng.

Bố Tư lợi dụng chuyện này, không chỉ giải quyết được vợ mà còn đón con riêng về một cách suôn sẻ. Không thể phủ nhận, thủ đoạn của ông ta quả thực rất cao tay.

Trước đây Trương Thúy Mai không chịu ly hôn, giờ lại rơi vào kết cục như vậy.

Tư Niệm không biết nên thấy bà ta tội nghiệp hay đáng đời.

Thôi kệ, giờ bố Tư có con trai rồi, chắc sẽ không đến làm phiền nhà cô nữa.

Lâm Tư Tư và Trương Thúy Mai đều vào tù, sau này sẽ không ai đến quấy rầy nhà họ Lâm.

Còn chuyện nhà họ Tư sẽ thành ra thế nào, Tư Niệm chẳng bận tâm.

Cô nhìn Phó Thiên Thiên một cái, cau mày: “Cô có thấy mình béo lên không?”

Phó Thiên Thiên ngừng nhai.

Sờ sờ khuôn mặt tròn trịa của mình: “Thật vậy sao? Tôi thấy tôi béo lên rồi mà Vu Đông cứ bảo không.”

Tư Niệm nhướn mày: “Nhìn là biết cô ăn uống cùng cậu ấy khá tốt đấy.”

Phó Thiên Thiên không thoải mái nói: “Gì mà ăn cùng anh ta, rõ ràng là anh ta cứ quấn lấy tôi, suốt ngày nghiên cứu món ăn rồi bắt tôi nếm thử. Một khi đã ăn thì tôi không dừng lại được, giờ thấy anh ta là tôi sợ rồi.”

Tư Niệm không nhịn được cười: “Không phải rất tốt sao, cô thích ăn, cậu ấy thích nấu.”

“Tốt cái gì mà tốt, hại tôi mập lên, sau này làm sao mà tìm trai đẹp được?”

Tư Niệm nhận ra cô ấy đang nói trái lòng mình.

“Trai đẹp nào?” Vu Đông không biết từ đâu xuất hiện, trên tay còn xách theo rất nhiều đồ ăn.

“Thiên Thiên, anh mang đồ ăn đến cho em rồi. Em chẳng bảo lười đi à, sau này để anh mang đến cho. Đây là món anh mới nghiên cứu, đảm bảo em sẽ thích.”

Nhìn cậu ấy mồ hôi nhễ nhại xách cả đống đồ ăn tới, Phó Thiên Thiên không vui nổi: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết bắt tôi ăn. Tôi ăn béo rồi thì sao mà tìm người yêu đây? Tư Niệm cũng nói tôi mập lên rồi, tất cả là tại anh!”

“Mập hả? Anh thấy không mập mà.”

Vu Đông quan sát một lượt, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Cậu ấy cảm thấy rất hài lòng, nhìn mãi rồi gật đầu tự mãn: “Dù em có mập như heo, anh vẫn thấy em rất xinh.”

Phó Thiên Thiên: “...”

Tư Niệm: “...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play