“Đúng vậy, Tư Niệm đã đến vào ngày quyết định đính hôn.”

Chu Việt Thâm mở miệng, ẩn ý là vì con gái của họ đã gả đi dựa theo hôn ước nên số tiền sính lễ không cần trả lại.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu Tuệ Tuệ trở nên khác thường.

Em chồng còn chưa về nhà đã phải kết hôn, trong lòng sao không căm hận nhà họ Lâm bọn họ cho được?

Biểu cảm của bố mẹ Lâm cũng thay đổi, vô cùng hoảng loạn: “Chuyện này... làm vậy đâu có được? Niệm Niệm cũng không biết chuyện kết hôn này, chúng tôi vẫn chưa bàn bạc qua, sao có thể nói gả là gả chứ?”

Bây giờ bà ấy mới hiểu ra, hóa ra đồng chí Chu đến đây không phải để đòi tiền mà là để thông báo rằng anh và con gái của họ đã kết hôn.

Chẳng trách anh đem theo rất nhiều đồ tốt đến đây.

Nhưng dù có tốt đến mấy thì việc này cũng không phải điều họ mong muốn.

Không phải coi thường đồng chí Chu, mà vì con gái họ thật sự quá vô tội trong chuyện này.

Con bé chẳng biết gì cả, chỉ là bị ôm nhầm lúc nhỏ mà thôi, không có lý gì phải trả giá cho sai lầm bọn họ đã gây ra.

“Không, con biết, Lâm Tư Tư đã nói với con từ một tháng trước. Nói thật, lúc đó con nghe chuyện này cũng khó mà tin được, nên con mới không muốn quay về.” (Đây là suy nghĩ của nguyên chủ)

Vừa dứt lời, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông nào đó.

Tư Niệm nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Nhưng sau đó con đã nghĩ thông, gả cho ai mà chẳng là gả.”

Không sai, khi nguyên chủ nghe Lâm Tư Tư đính hôn ở quê đã sinh ra suy nghĩ bất an, lo rằng nếu Lâm Tư Tư trở về rồi giành lấy hôn nhân với vị hôn phu sĩ quan, thì hôn nhân ở quê có phải sẽ rơi vào đầu cô ấy hay không.

Quả nhiên, đúng như cô đoán.

“Cái gì, Tư Tư nói với con sao?”

Nghe vậy, sắc mặt bố mẹ Lâm thay đổi.

Họ đã cưng chiều Lâm Tư Tư từ nhỏ đến lớn, tuy không thể sống như người giàu có nhưng cũng chưa bao giờ để cô ta chịu khổ, luôn chắt chịu dành dụm cho cô ta đi học.

Sau đó vì Lâm Tư Tư thi trượt đại học nên họ mới bắt đầu tìm mối gả chồng cho cô ta.

Vừa khéo Chu Việt Thâm đến nhà hỏi cưới, lúc ấy Lâm Tư Tư hình như cũng có thiện cảm nên họ mới đồng ý.

Bằng không, dù đối phương giàu có cỡ nào họ vẫn đồng ý nuôi nhiều con như vậy.

Nào ngờ chẳng bao lâu sau khi đồng ý, Lâm Tư Tư dường như biến thành một người khác, bỗng nhiên liên tục vào thành phố, rồi một ngày về nhà nói họ không phải là bố mẹ ruột của cô ta.

Sau đó cả nhà vào thành phố tìm nhà họ Tư mới biết được hai gia đình đã ôm nhầm con.

Lâm Tư Tư rất hy vọng được trở về nhà, trong khi con gái ruột của họ lại không muốn quay về.

Nhà họ Lâm tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng hiểu hoàn cảnh gia đình mình không tốt, không thể ép buộc nên đành chấp nhận.

Thế nhưng Lâm Tư Tư đi rồi, chuyện hôn nhân lại thành vấn đề nan giải, vì sau khi bọn họ trở về thì ba nghìn đồng đã bị trộm mất.

Mọi người vẫn luôn tìm cách trả lại tiền chứ chớ hề nghĩ đến việc để Tư Niệm gả thay.

Ai ngờ Lâm Tư Tư lại nói cho Tư Niệm, không lạ khi con bé không muốn quay về, chắc chắn lo rằng về sẽ bị ép gả.

Lúc nhận ba nghìn đồng tiền sính lễ, ai cũng mắng nhà họ Lâm bán con gái.

Trong thời gian ngắn, sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Lâm đều trở nên khó coi.

Nhưng chuyện đã tới nước này, họ còn biết nói gì hơn, chỉ nhìn Tư Niệm với ánh mắt càng thêm áy náy.

“Tất cả là lỗi của bố mẹ, đều do chúng ta không có bản lĩnh, hại con...” Hai người che mặt lau nước mắt.

Chu Việt Thâm cũng hiểu tình hình, nói: “Chú Lâm thím Lâm yên tâm, cháu sẽ cố gắng để Tư Niệm sống tốt nhất có thể.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Tư Niệm vừa muốn cảm động thì Chu Việt Thâm lại nói tiếp: “Chỉ cần em ấy đối xử tốt với các con là được, cháu không yêu cầu gì nhiều.” Đúng vậy, chỉ cần cô vẫn cứ như thế, Chu Việt Thâm nhất định sẽ bảo vệ cô suốt đời.

Khóe miệng Tư Niệm giật giật.

“Niệm Niệm, con nghĩ thế nào, chỉ cần con nói một câu, bố mẹ đều sẽ theo ý con.” Bố mẹ Lâm không dám nói thẳng, họ không phải không muốn con gái gả cho Chu Việt Thâm, chỉ là Tư Niệm vừa trở về đã phải rời đi, thật sự quá bất công với cô. ( truyện trên app t.y.t )

Tư Niệm chậm rãi nói: “Con thấy như vậy là tốt rồi, hai người không cần lo lắng cho con. Có điều tiền sính lễ tuy không cần trả nhưng kẻ trộm thì phải bắt, con cảm thấy chuyện này có chỗ trùng hợp.”

“Tại sao mọi người đi tìm con mà lại để nhiều tiền đến vậy trong nhà?”

Tư Niệm hỏi câu mà cô muốn biết.

“Không phải, lúc đó Tuệ Tuệ và Tư Tư đều ở nhà, chỉ là trong lúc làm việc ngoài đồng Tư Tư có đi tìm bạn, tới lúc bố mẹ về thì nhà đã bị lục lọi.”

Ồ? Lâm Tư Tư ở nhà?

Tư Niệm không hiểu sao cứ cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lâm Tư Tư.

Nhưng hiện tại cô không có chứng cứ, chỉ có thể tạm gác lại.

Cũng không thể nói thẳng trước mặt bố mẹ nuôi Lâm Tư Tư mười tám năm rằng cô ta có thể là kẻ trộm.

Đừng nói người khác có tin hay không, cô vừa trở về đã nói thế, người ta còn nghĩ rằng cô thẹn quá hóa giận mà vu khống Lâm Tư Tư.

Dù sao một người quen biết mười tám năm, một người mới xuất hiện, tất nhiên mọi người sẽ tin người trước.

“Ba nghìn đồng không phải số tiền nhỏ, hai người không báo cảnh sát sao?”

Tư Niệm thản nhiên hỏi.

“Bố mẹ đã báo, nhưng đồng chí cảnh sát nói xa quá, không điều tra được.” Hai vợ chồng khó xử nói.

Số tiền lớn như vậy, họ là người muốn tìm lại hơn bất cứ ai.

Nhưng thời này, người cầm tiền bỏ chạy, cũng không có camera, ai biết được là ai?

Chu Việt Thâm nhìn cô một cái, rồi mới mở miệng: “Chuyện này, cháu sẽ liên hệ người điều tra, đừng quá lo lắng. Ba nghìn đồng không phải số tiền nhỏ, quả thực không thể bỏ qua được.”

Mặc dù nói mình có tiền nhưng Chu Việt Thâm cũng không phải người dễ bị lừa, mất số tiền lớn như vậy mà vẫn còn vô tư, hơn nữa, đây còn là tiền sính lễ mà anh đưa cho nhà họ Lâm, tiền sính lễ bị trộm, làm sao mà chấp nhận được?

Cô dâu mới cưới sẽ không vui gì cho cam.

Thực ra anh có một vài mối quan hệ, nếu không nông thôn xa xôi thế này, cảnh sát căn bản sẽ không quan tâm.

Nghe thấy vậy, bố mẹ Lâm vừa hổ thẹn vừa cảm kích.

“Thật sự cảm ơn đồng chí Chu!”

“Không có gì.” Chu Việt Thâm khẽ gật đầu.

Chuyện này cũng tạm thời được giải quyết.

Bố mẹ Lâm thấy có người giúp đỡ, con gái cũng thật lòng quay về nên cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm sau khoảng thời gian dài âu lo.

Nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra không ít, nhanh chóng đứng dậy nói: “Nhìn chúng tôi này, mải nói chuyện quên cả nấu cơm, bố nó, các người cứ trò chuyện trước đi, tôi và Tuệ Tuệ đi nấu cơm.”

Bố Lâm vội đáp lại: “Được, Tuệ Tuệ à, lấy trà Thiết Quan Âm bố bỏ đâu đó trong tủ chén ra pha mời đồng chí Chu và Niệm Niệm nhé.”

Chu Tuệ Tuệ ‘dạ’ một tiếng, lẹ làng vào bếp lấy ra một bọc trà nhỏ.

Không nhiều, là quà tặng của vị khách trước đây, bố Lâm luôn tiếc không dám uống, chỉ khi không muốn uống rượu thì pha ít trà để thay đổi khẩu vị.

Dùng để kiêng rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play