Tư Niệm nheo mắt lại: "Bị người ta trộm mất sao?"
Lời này quá là giả dối, nếu không phải người biết rõ tính cách của nhà họ Lâm, e rằng sẽ chẳng thể tin nổi.
Suy cho cùng ba nghìn đồng ở niên đại này xác thật là một số tiền không nhỏ.
"Đúng vậy, tôi, tôi cũng không biết phải giải thích với mọi người thế nào, nhưng thật sự rất xin lỗi..."
Dù Chu Tuệ Tuệ biết xin lỗi cũng chẳng có ích gì, nhưng lúc này ngoài lời xin lỗi, cô ấy cũng không biết nói gì hơn.
May mắn là sau khi nghe Chu Việt Thâm đến nhà, người nhà họ Lâm vội vàng từ đồng ruộng quay về.
Bởi vì thời tiết nắng nóng nên hiện giờ nông dân ra ruộng rất sớm, trời chưa sáng đã đi thăm đồng rồi, lúc này mới khoảng chín giờ, trên người cả nhà dính toàn là bụi bặm.
Bố mẹ Lâm vừa đến cổng nhà mình đã thấy không ít dân thôn đứng trước cửa.
Mọi người đang xì xào bàn tán về chuyện sính lễ.
Hiển nhiên chỉ trong chốc lát, việc Chu Việt Thâm đến nhà họ Lâm đã lan truyền khắp nơi.
Cũng đúng, nhận ba nghìn đồng tiền sính lễ của người ta mà không gả con gái đi, tiền sính lễ cũng không trả lại, còn nói bị trộm mất, mọi người đương nhiên không tin.
Lúc này thấy Chu Việt Thâm cuối cùng cũng tìm đến, những người trước đây ghen tị với nhà họ Lâm đều thấy hả dạ.
"Ai nói nhà ông hai Lâm là người thật thà, nhìn xem giờ còn không phải thấy tiền mờ mắt, tưởng đồng chí Chu không đến là có thể lấy số tiền này mà ung dung ngoài vòng pháp luật à. Giờ thì hay rồi, người ta tìm tới tận nơi kia kìa, xem họ xử lý thế nào!"
"Đúng vậy, đồng chí Chu trước đây phục vụ trong quân đội, sao có thể để họ chiếm lợi được?"
Những lời chỉ trỏ xung quanh khiến mặt vợ chồng nhà họ Lâm đỏ bừng, không dám nói câu nào vội vàng vào trong nhà.
Nhìn dáng vẻ của họ, mọi người càng nghĩ là nhà họ Lâm chột dạ.
Càng thêm khẳng định chuyện này là họ lén giấu số tiền ba nghìn đồng kia.
Chưa nói dân quê bị người thành phố coi thường, ngay cả ở nông thôn cũng xảy ra tình trạng này.
Người giàu khinh rẻ người nghèo.
Rõ ràng nhà họ Lâm thuộc loại này.
Nhưng trước đây mọi người đều không đi quá xa, chỉ nói sau lưng mà thôi.
Còn chửi thẳng mặt như vậy vẫn là không dám.
Không ai muốn thấy nhà họ Lâm trước đây sống khó khăn nhất trong thôn lại vì bám được một xưởng trưởng như Chu Việt Thâm mà lật ngược tình thế.
Tư Niệm cuối cùng cũng nhìn thấy bố mẹ ruột của nguyên chủ.
Họ trông già hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, theo lý mà nói, hai người họ đáng lẽ trạc tuổi với bố mẹ Tư là khoảng hơn bốn mươi, nhưng nhìn họ như đã ngoài năm mươi.
Tóc bạc nửa đầu, mặt đầy nếp nhăn, cả người đều tràn ngập dấu vết của cuộc sống khổ cực.
Người đàn ông thực ra không thấp, nhưng gánh nặng cuộc sống làm ông ấy không thể ngẩng đầu, lưng còng và chân tật khiến ông ấy trông giống như một cụ già.
Người phụ nữ dù khá hơn một chút nhưng cũng rất gầy yếu, vẻ ngoài tàn tạ không tả nổi.
Có điều nhìn kỹ đường nét khuôn mặt quả thực rất giống nguyên chủ, chắc hẳn lúc trẻ bà ấy cũng là người đẹp một vùng.
Tư Niệm thở dài, tuy cô không giỏi xem tướng mạo, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thì hai người này rõ ràng là người rất thật thà và có trách nhiệm.
Số tiền ba nghìn đồng, ắt hẳn là bị trộm mất.
Nhưng chuyện này Tư Niệm lại cảm thấy không đơn giản đến vậy.
"Đồng chí Chu, cậu đến rồi, chúng tôi thật lòng xin lỗi cậu." Hai người khom lưng đi đến trước mặt Chu Việt Thâm, nét mặt hèn mọn. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Chu Việt Thâm vội đứng dậy, kéo hai người sắp sửa quỳ xuống, giọng nói nặng nề: "Chú Lâm, thím Lâm, hai người làm gì vậy?"
"Số tiền đó, số tiền đó không phải chúng tôi không trả cậu, hiện giờ trong nhà thật sự không có nhiều tiền như vậy..." Bố Lâm áy náy nói.
"Chúng tôi không cầu cậu tha thứ, chỉ mong cậu cho chúng tôi ít thời gian, chúng tôi nhất định sẽ trả lại số tiền đó cho cậu."
Chu Việt Thâm khẽ thở dài: "Chú Lâm, thím Lâm, cháu đến không phải vì tiền sính lễ."
"Gì cơ?" Hai người sững sờ, nhìn nhau đầy vẻ không tin.
Lúc này họ mới chú ý đến đống thịt heo, gạo và đủ thứ đồ tốt đặt bên cạnh Chu Việt Thâm. ( truyện trên app T•Y•T )
Cùng với một cô gái xinh đẹp đứng cạnh anh.
Nhìn thấy Tư Niệm, phút chốc hai người như bị sững lại, ngay sau đó bỗng trợn trừng mắt.
Dù bọn họ chưa từng gặp con gái ruột của mình, nhưng đôi khi huyết thống lại kỳ diệu đến thế.
Khoảnh khắc đó, hai người gần như chắc chắn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mặt này chính là con gái ruột của họ - Tư Niệm!
Đứa con mà họ đã vào thành phố ba lần nhưng không tài nào gặp được!
Tư Niệm chủ động lên tiếng: "Bố mẹ, con nên gọi hai người như thế này đúng không ạ.”
Tiếng gọi này khiến Chu Tuệ Tuệ đứng kế bên ngây người.
Cô gái xinh đẹp như thần tiên này, lại gọi bố mẹ chồng là bố mẹ?
Cô ấy khựng lại, sau đó như hiểu ra điều gì, đột nhiên mở to mắt.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây chính là con gái ruột bị ôm nhầm của bố mẹ chồng ở thành phố sao?
Vừa nãy cô ấy còn tưởng là họ hàng của đồng chí Chu.
Hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Lại chẳng dám nhìn hoài, dù sao đối phương quá rạng rỡ chói mắt, người phụ nữ xinh đẹp thế này cô ấy chỉ gặp được trong thành phố, căn bản không có can đảm nhìn thẳng người ta.
"Con, con là Niệm Niệm?" Nghe thấy giọng của Tư Niệm, bố mẹ Lâm sau khi kinh ngạc liền trở nên nghẹn ngào.
Họ vốn tưởng đứa con gái này sẽ không bao giờ nhận lại mình, ngờ đâu có một ngày cô lại chủ động xuất hiện ở nhà họ Lâm.
Tư Niệm gật đầu: "Dạ, con là Tư Niệm, trước đây hai người đến gặp con, nhưng vì lúc ấy con quá bướng bỉnh không chịu gặp mặt hai người, thật sự rất xin lỗi."
Mẹ Lâm che miệng, gần như bật khóc: "Sao, sao lại vậy chứ, chuyện này diễn ra đột ngột quá, chúng ta biết con chắc chắn không thể chấp nhận ngay được. Dù sao hoàn cảnh nhà mình quả thực... Xin lỗi con gái, bố mẹ không thể cho con cuộc sống tốt đẹp."
"Không sao ạ, giờ con cũng rất tốt, may mà hai người đã sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp cho con.” Tư Niệm nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, không chỉ bố mẹ Lâm mà cả Chu Việt Thâm cũng ngước lên nhìn cô, trong mắt lóe lên cảm xúc khó tả.
“Con, con nói sao, con và đồng chí Chu?” Bố mẹ Lâm hơi mơ hồ.
Dù họ muốn nhận lại con gái ruột nhưng chưa từng nghĩ đến việc gả cô đi.
Hai người còn nghĩ nếu Lâm Tư Tư không muốn thì sẽ trả lại tiền.
Nhưng sự cố xảy ra quá nhanh, tiền bị trộm mất, Lâm Tư Tư cũng nhận tổ quy tông, không còn liên quan đến nhà họ Lâm nữa.
Họ chỉ muốn góp tiền trả lại chứ chưa từng nghĩ đến chuyện gả cô đi.
Trông thấy hai người ngơ ngác như vậy, Tư Niệm liền đoán được.
Rõ ràng chuyện gả thay này nhà họ Lâm hoàn toàn không biết, là kế hoạch của một mình Lâm Tư Tư!
Cô ta thuyết phục bố Tư mẹ Tư rồi lại lừa nhà họ Lâm, rốt cuộc Lâm Tư Tư đang tính làm gì?
Chẳng lẽ là trả thù cô?
Nhưng ngoài việc bị tráo đổi thân phận, hai người cũng không có thù oán gì.
Lúc đọc tiểu thuyết, Tư Niệm đưa nữ chính vào vai tốt, xem nguyên chủ thành vai nữ phụ ác độc, cảm thấy việc tráo đổi thân phận cũng là điều đương nhiên, về sau Tư Niệm dây dưa không dứt, đúng là tiêu chuẩn của một nữ phụ âm hiểm.
Nhưng giờ đến lượt mình, cô mới cảm nhận được sự bất thường.