Phó Dữ Duy phản ứng cực nhanh đi lên phía trước, giọng nói liền thay đổi mở miệng, một giọng nữ ôn nhu nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Ta đang định muốn đi tìm hai người các chàng đây.”
Nơi này không phải là địa phương tốt để nói chuyện, một lát nữa bọn người Thường Hưng sẽ rời giường, khí nói chuyện, Phó Dữ Duy duỗi tay nắm lấy Tạ Chước Lăng, không nói lời nào đem hai phụ tử mang ra khỏi hậu viện, đi đến một nơi yên tĩnh.
Tạ Chước Lăng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lạnh mặt nói: “Buông tay.”
Phó Dữ Duy thật ra cũng không thèm để ý đến thái độ này của hắn, cười khanh khách nói: “Phu quân, chàng nhớ ta sao? Nếu không cũng không đến tìm ta lúc sáng sớm như vậy.”
Tạ Nhạc Ninh vui tươi hớn hở nói: “Không phải chỉ mình phụ thân nhớ! Mà bảo bảo cũng nhớ mẫu thân nha!”
Một lớn một nhỏ kẻ xướng người họa.
Tạ Chước Lăng: “... …”
Tạ Chước Lăng không tiếp lời nói này của anh, đôi mắt sắc bén lộ ra ý dò xét nhìn mặt Phó Dữ Duy, hỏi lại Tạ Nhạc Ninh, “Tiểu quỷ, ngươi vừa mới gọi tên này là gì?”
Phó Dữ Duy đã dạy trước cho Tạ Nhạc Ninh, nếu anh dùng giọng nữ nói chuyện, thì phải đổi giọng gọi anh là mẫu thân, Tạ Nhạc Ninh nghiêm túc ghi nhớ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT