Nhìn thoáng qua, Phượng Phi Bạch thấy trong số những gia nhân này, có người khỏe mạnh, cũng có người mang thương tật. Có kẻ què chân, người mù một mắt, thậm chí có người mất đi vài ngón tay. Trong lòng hơi suy nghĩ, cậu mở miệng nói: “Không cần đa lễ.”
Cậu đã ngồi trên ngai vàng nhiều năm, dù đang  mặc thường phục, khí chất xuất chúng vẫn không giấu được. Gia nhân không dám tùy tiện suy đoán, đều cung kính tiễn họ vào cổng viện.
Trà và điểm tâm được dâng lên, Phượng Phi Bạch ngồi trên ghế thả lỏng cơ thể, nếm thử mấy loại quả khác với trong kinh thành rồi nói: “Vị rất ngon.”
Thẩm Thuần nhặt một miếng bỏ vào miệng: “Quả thật rất ngon, có hương vị của quả vải. Nếu ngài thích, thần sẽ bảo người lấy công thức, khi về kinh cũng tiện làm theo.”
"Trong này có vải nhưng đường xa vất vả, không cần đâu." Phượng Phi Bạch ăn vài miếng, uống ngụm nước, do dự một chút rồi hỏi, “Những người trong biệt trang của ngươi tại sao lại có người tàn tật như vậy?”
Thẩm Thuần tuyển gia nhân, đương nhiên có thể chọn từ những người tốt, chỉ cần bỏ thêm chút tiền là có thể tìm được người khỏe mạnh, tướng mạo đường hoàng, nhìn vào đã thấy vui mắt.
"Những người đó đều là kẻ khốn khổ không cha không mẹ mà thôi." Thẩm Thuần nhấc chén trà lên cười nói, “Họ không có nơi nương tựa, nên đưa đến biệt viện của thần. Dù sao tay chân cũng lanh lẹ vẫn có thể tự làm việc nuôi sống bản thân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play