Khi còn nhỏ, tiểu hoàng đế rất chăm chỉ tập võ, nhưng trẻ con thực sự yếu ớt. Ví dụ như nghĩ mình có thể vác ngàn cân, tự ý lấy trường thương của anh, suýt thì bị đè vào tay. Hay những lúc học cưỡi ngựa, cậu tự ý đến gần ngựa của Thẩm Thuần, suýt bị ngựa đá bay. Nếu không phải Thẩm Thuần đến kịp thời, tiểu hoàng đế hẳn đã phải chịu khổ rồi.  
Phượng Phi Bạch nhắc lại chuyện này vẫn còn cảm thấy sợ hãi: "Đều tại con ngựa của ngươi quá hung dữ."  
"Phải, đều tại ngựa quá hung." Thẩm Thuần cười, "Hoàng thượng rất ngoan."  
Phi Vũ là ngựa hoang Tây Bắc đã được thuần phục, có thể đi ngàn dặm một ngày, thông minh biết đường lại chỉ nhận một chủ. Người khác nếu lên lưng sẽ bị nó hất xuống, không được tùy tiện sờ vào chân sau. Tiểu hoàng đế khi đó thấy ngựa thần tuấn, lén lút muốn đến gần, suýt nữa thì bị thương.  
Phượng Phi Bạch hơi ngại ngùng, nhưng quay sang nói thẳng: "Trẫm hiện tại không muốn nuôi dạy trẻ nhỏ."  
Cậu không muốn chia sẻ Thẩm Thuần với ai, ít nhất bây giờ không muốn.  
"Vậy thì tạm hoãn một thời gian, đợi Hoàng thượng muốn rồi nhận nuôi cũng được." Thẩm Thuần nói, "Muốn chọn được một đứa vừa ý, không phải chuyện dễ dàng."  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play