Chỉ trong chớp mắt, cả phòng ăn im phăng phắc đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.
Giọng nói ấy: non nớt, khàn khàn, mang theo một chút mềm mại đặc trưng của trẻ con, vang lên bất ngờ khiến mọi người không kịp đề phòng. Như thể vì quá mong chờ mà sinh ra ảo giác, chỉ vang lên chớp nhoáng rồi biến mất.
Mẹ của Bàn Bàn đưa tay bịt miệng, cố không bật khóc trước mặt con.
“Con... con hình như vừa nghe tiếng Bàn Bàn nói chuyện...”
Ba của Bàn Bàn hiếm khi lắp bắp: “Anh... anh cũng vậy...”
Ông Trần vui mừng đến mức vòng qua bàn ăn, ôm chặt lấy cháu trai còn đang sững sờ, cố tình lấy râu cằm lởm chởm cọ lên má mềm của thằng bé: “Bàn Bàn, gọi một tiếng ông nội nào!”
Cậu bé bị râu cọ vào mặt, nhột đến mức bật cười. Nó biết giọng mình không hay, nên xưa giờ vẫn không thích nói chuyện. Nhưng ông nội cứ kiên quyết không buông tha, cuối cùng chỉ đành nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ông nội...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play