Đồng Quý ba mươi mốt tuổi, giống một thiếu niên lang ôm lấy huynh trưởng, lớn tiếng gào khóc.
Ngụy Đế gây loạn, triều đình trưng binh, phụ thân, chú hai, đại ca đều bị ép nhập ngũ, không lâu phụ thân chết trận, chú hai mù một con mắt, đại ca sống chết không rõ.
Đào Hoa Câu nho nhỏ nơi chốn đều còn bóng dáng phụ thân và huynh trưởng, mà mỗi một bước hắn đi trong núi rừng, dường như đều dọc theo con đường hai người họ đã dẫn theo hắn đi qua.
Đồng Vinh lệnh phó Sơn chủ bên cạnh và số sơn dân đều thối lui đến dưới tường thành, chỉ để lại hai huynh đệ ở dưới tường thành ôn chuyện.
Chờ em trai khóc không còn dữ dội nữa, Đồng Vinh mới hỏi điều quan trọng nhất: “Trong nhà thế nào rồi? Chú hai thím hai cũng đều mạnh khỏe?”
Đồng Quý lau mắt mấy lần, tầm mắt không còn mơ hồ, hắn vừa như nằm mơ tiếp tục dùng ánh mắt miêu tả từng tấc gương mặt huynh trưởng, gương mặt kia so với đại ca năm mười tám tuổi không quá giống nhưng lại có điểm quen thuộc, vừa khàn khàn nói: “Đều khỏe lắm, ai cũng khỏe, huynh thì sao, nếu còn sống, sao nhiều năm như vậy cũng chưa liên hệ với người nhà, huynh cũng không biết mấy năm trước thím hai khóc nhiều biết bao nhiêu đâu…”
Đồng Vinh chỉ kể qua loa mấy năm nay y đã sống thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play