Doãn Tiểu Mãn không biết liệu mình có thể cứu được người đàn ông kia hay không, nhưng cô hiểu rằng, nếu không có Thẩm Thanh Vân, cô và hai đứa nhỏ sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất.
Vì vậy, cô nhất định phải thử.
Nguyên chủ trước đây không muốn đi theo quân đội, chủ yếu vì sợ hãi do không biết hoàn cảnh bên đó ra sao.
Nhưng trùng hợp thay ——
Doãn Tiểu Mãn từng sống cùng bà nội ở vùng biển đến năm bảy tuổi. Mà màu xanh thẳm của biển cả đối với cô lại là nơi luôn xuất hiện trong giấc mơ.
Ở thôn Song Quế này, Doãn Tiểu Mãn hiểu rằng bản thân không có bất kỳ lợi thế nào.
Giờ đây, tiếp tục đi học là điều không thể. Cả cô và nguyên chủ đều không có kinh nghiệm làm ruộng, nên cũng chẳng thể giành được công điểm gì.
Với số tiền ít ỏi trong tay, cô không thể trụ vững lâu dài.
Cuối cùng, có thể cô vẫn sẽ đi theo vết xe đổ của nguyên chủ.
Nếu kết cục có thể giống nhau, vậy tại sao không thay đổi môi trường sống?
Tình huống xấu nhất là dù có đi theo, cô vẫn không thể cứu được Thẩm Thanh Vân.
Nhưng dù vậy, chỉ cần ở gần biển, Doãn Tiểu Mãn tự tin rằng mình có thể nuôi sống ba mẹ con bằng chính đôi tay này.
So với việc ở lại đây chờ chết, thì đi vẫn tốt hơn nhiều.
Cao Sùng hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Anh ta biết trước khi doanh trưởng nhờ mình đến hỏi, trong lòng đã có dự liệu rằng sẽ bị từ chối.
Dù sao nơi họ đóng quân quá hoang vu, lại luôn tiềm ẩn nguy hiểm.
Ngoại trừ việc sống qua ngày, chẳng mấy ai muốn đi theo.
Thậm chí, ngay trong đội cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể để các chiến sĩ về quê tìm vợ rồi cưới.
Dưới tình huống như vậy, doanh trưởng vẫn muốn thử dò hỏi, ai cũng hiểu nguyên nhân. Đơn giản vì anh ấy sợ hai đứa nhỏ ở nhà phải chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, Cao Sùng không khỏi lén quan sát Doãn Tiểu Mãn cùng hai đứa trẻ đang dựa vào cô, vừa nhìn đã thấy quan hệ rất thân thiết.
Trong mắt anh ta lóe lên một cảm xúc phức tạp.
Là một trinh sát, trước khi đến, anh ta đã tìm hiểu qua tình hình trong nhà.
Vậy nên khi đến trước cửa, anh ta đã biết rõ những gì xảy ra trong thời gian qua.
Biết được ba mẹ con họ chịu nhiều tủi nhục như vậy, anh ta vốn nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một người phụ nữ đáng thương, đầy oán hận.
Nhưng không ngờ khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt lại là một gia đình nhỏ đầm ấm, hạnh phúc.
“Chị dâu, tôi sẽ lập tức gửi điện báo cho doanh trưởng. Nếu anh ấy biết ba người đồng ý đi, chắc chắn sẽ vui mừng lắm!”
Cao Sùng xúc động nói. Sau đó, như sợ Doãn Tiểu Mãn đổi ý, anh ta vội vàng bổ sung thêm:
“Chị dâu, chị đừng lo, bên đó tuy có chút khó khăn, nhưng đồ ăn rất ngon! Chúng tôi không chỉ được ăn no, mà ngày nào cũng có rất nhiều thịt cá!”
Doãn Tiểu Mãn: …
Nếu không phải cô đã từng sống gần biển nhiều năm, có lẽ cô đã tin lời này rồi. Ngày nào cũng chỉ có cá muối, có gì mà đáng tự hào chứ?
Nhưng cô cũng không vạch trần anh ta, chỉ mím môi, khẽ mỉm cười.
“Chúng tôi sẽ chờ tin từ cậu.”
"Được, được! Chị dâu, tôi nhận được thư sẽ lập tức quay lại báo chị ngay."
Cao Sùng kích động gật đầu liên tục. Đến khi sắp rời đi, anh ta mới chợt vỗ đầu như sực nhớ ra điều gì đó:
“A! Chị dâu, tôi thật ngốc, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Đây là tiền doanh trưởng gửi cho ba người…”
Nói rồi, anh ta lấy từ túi quần ra một phong thư, đưa cho Doãn Tiểu Mãn.
Nhưng cô chỉ nhìn mà không nhận, khẽ khoát tay nói với Cao Sùng:
“Gửi điện báo cũng cần tiền, không thể để cậu tự bỏ ra được. Ngoài ra, tôi còn muốn nhờ cậu một việc.”
“Gửi điện báo có tốn bao nhiêu đâu? Đây là 30 đồng... Mà chị dâu muốn nhờ gì vậy?”
Nghe cô không lấy tiền, ban đầu Cao Sùng còn định khuyên, nhưng lời tiếp theo của cô khiến anh ta chú ý.
“Tôi muốn nhờ cậu giúp mua ba vé tàu. Tôi không biết phải mua thế nào.”
Doãn Tiểu Mãn nhớ lại trước kia nguyên chủ đã từng lên huyện đi học, rồi chậm rãi nói.
Cô biết nơi Thẩm Thanh Vân đóng quân rất xa, nghe nói phải mất hai ngày hai đêm đi tàu mới tới.
Nhưng tàu hỏa là gì, nguyên chủ chưa từng đi, cô cũng không biết.
Vậy nên, nếu có thể nhờ người giúp thì sẽ đỡ hơn nhiều.
Nghe vậy, Cao Sùng lập tức lộ vẻ hiểu ra.
Là do anh ta sơ sót.
Chị dâu nhỏ này nhìn có vẻ hào phóng, lại xuất thân khá giả. Dù sao cô vẫn còn trẻ, chưa từng trải qua việc lớn, nên có những chuyện đúng là khó khăn đối với cô.
Nghĩ vậy, anh ta không từ chối nữa, chỉ khẽ gật đầu:
“Được. Tôi sẽ liên lạc với doanh trưởng, chỉ cần bên đó làm xong thủ tục, tôi sẽ mua vé tàu ngay cho ba người. Nhưng mà... số tiền này…”
Anh ta định nói rằng số tiền đó không cần dùng hết, nhưng lại bị Doãn Tiểu Mãn ngắt lời.
Giọng cô bình thản nhưng không cho phép từ chối:
“Nhiều thì trả lại, thiếu thì bù thêm.”
Coi như là phí nhờ người giúp đỡ, sao có thể để người ta làm không công được?
Cao Sùng sững người trong giây lát, vì giọng điệu và thái độ của Doãn Tiểu Mãn khiến anh ta có cảm giác quen thuộc.
Giống như lúc đối diện với doanh trưởng vậy.
Trong khoảnh khắc đó, anh ta bỗng không dám từ chối nữa.
Sau khi hoàn hồn, anh ta vừa buồn cười vừa có chút e dè.
Không hổ là vợ của doanh trưởng, đúng là có nét giống nhau!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chị dâu nhỏ này mới mười mấy tuổi thôi mà?
Nhìn còn trẻ hơn cả anh ta.
Thời buổi này, dù là ở thôn hay huyện, ai mà chẳng cân nhắc kỹ từng đồng bạc?
Làm gì có ai lại tự động đưa tiền ra nhờ người khác giúp như vậy?
Huống hồ đây là tận 30 đồng cơ đấy!