Doãn Tiểu Mãn đặt bát mì xuống, dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ ăn ngon lành. Đồng thời, cô cũng bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên chủ.
Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Không thể nào! Người chồng trên danh nghĩa của cô, Thẩm Thanh Vân, nửa năm nữa sẽ hy sinh ư?!
Vậy có nghĩa là sau này cô không chỉ phải làm mẹ kế của hai đứa trẻ mà còn phải sống cảnh góa phụ cho một người đàn ông mà cô chưa từng gặp gỡ, chưa từng có tình cảm gì?
Cô đã gây ra nghiệp chướng gì mà lại rơi vào tình cảnh này chứ?!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Doãn Tiểu Mãn thay đổi, cả người chìm trong cảm giác bàng hoàng.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. “Cốc cốc cốc!”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Đại Bảo và Nhị Nữu đã vội buông đũa, vui vẻ chạy ra xem ai đến. Một lát sau, Nhị Nữu quay lại, nói với cô:
"Mẹ ơi, có người tìm mẹ."
"Tìm mẹ à? Ai vậy?"
Doãn Tiểu Mãn khó hiểu. Ở cái thôn này, ngoài người nhà Thẩm gia, cô hầu như chẳng quen biết ai. Vậy thì ai có thể đến tìm cô vào giữa trưa thế này?
"Con không biết, là một chú. Chú ấy nói cha bảo chú ấy đến."
Thẩm Thanh Vân bảo đến?
Nghe vậy, Doãn Tiểu Mãn lập tức đứng dậy, kéo Nhị Nữu ra ngoài xem sao.
Vừa bước ra sân, cô đã thấy Đại Bảo đang đứng chắn trước cửa, không nói lời nào, cũng không cho người lạ vào nhà.
Người đàn ông ngoài cửa mặc quân phục, trên mặt là nụ cười thân thiện. Anh ta đang nói gì đó với Đại Bảo, nhưng cậu bé vẫn đứng yên, đầy cảnh giác.
Thấy vậy, Doãn Tiểu Mãn bước nhanh hơn. Khi ánh mắt cô chạm vào người đàn ông kia, anh ta lập tức cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Chị dâu phải không? Tôi là Cao Sùng, là cấp dưới của Thẩm doanh trưởng. Doanh trưởng bận quá nên năm nay không thể về ăn Tết được.
Anh ấy nhờ tôi tranh thủ kỳ nghỉ phép tới thăm chị và hai đứa nhỏ. Chị dâu, tôi có thể vào nhà ngồi một lát không?"
Nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát của người đàn ông này, Doãn Tiểu Mãn thầm nghĩ anh ta chắc chắn là người khéo léo, thậm chí còn chủ động giới thiệu bản thân trước khi cô kịp hỏi.
Sau đó, anh ta còn nháy mắt với Đại Bảo vài cái như muốn làm thân với cậu bé.
“Mời vào trong đi! Đại Bảo, con đừng đứng ở cửa nữa, mau đi lấy ghế cho chú!”
Doãn Tiểu Mãn nhanh chóng mời khách vào, đồng thời trong đầu lục lọi lại ký ức về chuyện này.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, lần này Cao Sùng đến chủ yếu là để truyền đạt lời nhắn của Thẩm Thanh Vân.
Anh muốn hỏi cô có đồng ý đưa hai đứa trẻ đến quân đội sống cùng anh hay không.
Trước đây, nguyên chủ đã từ chối thẳng thừng.
Bởi vì trong lòng nguyên chủ vẫn chưa từ bỏ giấc mơ thi đại học.
Hơn nữa, doanh trại của Thẩm Thanh Vân nằm ở một nơi rất xa, nghe nói gần biển và có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào. Nghĩ đến viễn cảnh đó, nguyên chủ đã sợ hãi và không dám đi theo.
Sau khi nguyên chủ từ chối, Cao Sùng để lại 30 đồng tiền trợ cấp rồi rời đi.
Nhưng thực tế, đó cũng là khoản tiền cuối cùng mà nguyên chủ nhận được từ Thẩm Thanh Vân.
Không lâu sau khi trở về quân đội, Thẩm Thanh Vân bị đưa vào danh sách tham gia chiến dịch. Nhưng chiến dịch thất bại, và anh đã hy sinh.
Cái chết của anh đã khiến danh tiếng "sao chổi" của nguyên chủ bị khẳng định. Người trong thôn càng xa lánh, xem cô như điềm xui xẻo.
Bố mẹ chồng ở Thẩm gia cũng dè dặt hơn. Muốn thăm cháu, họ chỉ dám lén lút vào ban đêm để tránh ánh mắt của Lưu Xuân Hà.
Nhưng tai họa chưa dừng lại ở đó.
Sau khi Thẩm Thanh Vân hy sinh không lâu, nguyên chủ rơi vào tình cảnh khốn cùng.
Vì bị dân làng xa lánh, ngay cả danh hiệu "gia đình liệt sĩ" cũng không giúp ích gì cho cô.
Thậm chí, có người còn đào bới quá khứ của cha mẹ nguyên chủ, lôi ra những bí mật mà họ đã che giấu bấy lâu nay.
Nhà cô bị đập phá không biết bao nhiêu lần, mảnh đất phía sau cũng bị đào xới.
Dân làng tin rằng cha mẹ cô giấu vàng bạc, nhưng khi không tìm được gì, họ liền cướp sạch lương thực trong nhà.
Nguyên chủ chịu không nổi sự hành hạ này, cuối cùng ngã bệnh liệt giường.
Chính vì thế, Đại Bảo mới phải tự lên núi tìm thức ăn và chẳng may rơi xuống bẫy, mất mạng.
Cái chết của Đại Bảo là cú sốc nặng nề với nguyên chủ.
Cô tự trách mình vô dụng, xui xẻo, thậm chí còn lo rằng sẽ liên lụy đến Nhị Nữu.
Vì thế, trong lúc tuyệt vọng, cô đã ôm Nhị Nữu đến gửi ở Thẩm gia, rồi một mình lên đỉnh núi… kết thúc cuộc đời.
…
Nhớ lại ký ức bi thảm ấy, Doãn Tiểu Mãn rùng mình.
Không! Cô không thể để mọi chuyện lặp lại!
Ngay lúc này, Cao Sùng lên tiếng:
"Chị dâu, doanh trưởng muốn hỏi chị có muốn theo anh ấy đến quân đội không? "Tùy quân" nghĩa là…"
"Tôi đồng ý!"
Không chờ anh ta giải thích hết câu, Doãn Tiểu Mãn lập tức lên tiếng.
Cao Sùng ngẩn người, có vẻ không ngờ cô lại trả lời dứt khoát như vậy.
"Tôi biết "tùy quân" có nghĩa là gì. Chính là tôi và hai đứa trẻ sẽ đến sống cùng anh ấy. Lấy chồng thì phải theo chồng, tôi đã gả cho anh ấy, tất nhiên sẽ đi cùng."
Cô bình tĩnh nói tiếp:
“Nếu được, cậu có thể giúp tôi hỏi anh ấy, khi nào chúng tôi có thể đến đó không?”