Chương 8: Tỉ Thí 

Lời vừa thốt ra từ miệng Lê Thiên Duyên, xung quanh đã vang lên những tiếng cười khẽ. Lê Hoành là con thứ của nhị phòng Lê gia, bản thân chẳng có tài cán gì nhưng lại giỏi giả vờ làm bộ. Gần đây, hắn lại còn bám theo đại thiếu gia Lê Thiên Châu, nên càng trở nên kiêu ngạo. Mọi người từ lâu đã thấy hắn không thuận mắt.   

Lê Hoành giận dữ liếc nhìn những kẻ đang cười khúc khích, rồi ánh mắt đầy phẫn nộ đổ dồn về phía Lê Thiên Duyên. Cùng là con thứ, nhưng Lê Thiên Duyên từ nhỏ đã được hưởng đãi ngộ như con đích, tên cũng dùng chữ "Thiên" vốn chỉ dành cho hàng đích tôn. Trong khi hắn có thiên phú tốt hơn Lê Thiên Duyên, tu vi cũng đã đạt tới Hậu Thiên nhị trọng, nhưng lại luôn bị một tên phế vật đè đầu cưỡi cổ.   

"Tam ca quả nhiên là quý nhân hay quên. Ta là Lê Hoành con của nhị phòng, không biết tam ca còn nhớ không?"   

"À. Nhị phòng bây giờ chỉ được tính là chi thứ, ngươi không nên gọi ta là tam ca, mà phải gọi là đường huynh." Lê Thiên Duyên tuy chưa nhớ ra người trước mặt là ai, nhưng nhắc đến nhị phòng, anh vẫn biết.   

Lão gia nhị phòng Lê Côn là một kẻ vô dụng, sau khi Lê Bùi tiếp quản Lê gia, nhị phòng đã bị đẩy xuống hàng chi thứ, không còn được tính vào hàng đích tộc.   

"Lê Thiên Duyên, ngươi đừng có đắc ý! Bản thân ngươi cũng chỉ là con của một tiểu thiếp, trước đây người khác kính trọng ngươi, đối xử tốt với ngươi toàn là nhờ vào huyết mạch tam linh căn của nhà họ Ân. Đáng tiếc, chính ngươi lại không tranh khí, sinh ra thêm mấy cái linh căn thừa thãi, ngay cả trưởng lão Tiên tông cũng ghét bỏ." Lê Hoành cười nhạo, giọng đầy châm chọc.   

"Có linh căn vẫn tốt hơn không có." Lê Thiên Duyên giờ đây không còn cảm thấy ngũ linh căn có gì không tốt. Nếu đầu thai vào một kẻ không có linh căn, mới thật là phiền phức.   

Tuy nhiên, lời nói vô tâm của Lê Thiên Duyên lại khiến Lê Hoành kẻ không có linh căn cảm thấy như bị châm chọc. Hắn lập tức nổi giận, mặt đỏ bừng, "Ý ngươi là ngươi mạnh hơn ta? Được, vậy chúng ta tỉ thí một trận xem sao!"   

"Tỉ thí? Được." Lê Thiên Duyên nhìn Lê Hoành dũng cảm thi thố, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Đúng lúc anh cũng muốn tìm một võ giả để thử sức, xem hiện tại mình khác biệt thế nào so với võ giả cấp thấp.   

Nghe Lê Thiên Duyên đồng ý dứt khoát, mọi người xung quanh đều cho rằng nếu anh không phải đầu óc có vấn đề, thì cũng là đồ ngu .

"Hắn ta thật sự đồng ý rồi? Chẳng lẽ Lê Thiên Duyên không hiểu ý của Lê Hoành? Đừng để lát nữa bị đánh đến mức khóc lóc kêu gào, lúc đó thì nhục nhã lắm."   

"Lê Hoành cũng thật là không biết ngại, hắn dù sao cũng là Hậu Thiên nhị trọng, đánh nhau với một kẻ bình thường có gì đáng tự hào? Dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì."   

"Nói vậy không đúng, Lê Thiên Duyên tự nguyện đồng ý, trách được ai? Hơn nữa, võ trường là nơi dùng nắm đấm để nói chuyện, thắng là đại gia, không kể ngươi là ai."   

Cũng có người tỏ ra khâm phục trước sự dũng cảm của Lê Thiên Duyên khi dám nhận lời thách đấu, "Dù sao đi nữa, Lê Thiên Duyên nhận lời là đã có khí phách, dù thua ta cũng kính phục hắn là một nam tử hán."   

Dù Lê Thiên Duyên chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng các giác quan của anh lại nhạy bén hơn nhiều so với võ giả mới nhập môn. Những lời nói này đều lọt vào tai anh ,nhìn thấy một thanh niên mặt mũi non nớt nhưng thân hình lại vạm vỡ, hùng hồn tuyên bố kính phục mình là "nam tử hán", nụ cười trên mặt Lê Thiên Duyên không khỏi co giật.   

Lê Hoành tự nhiên biết rằng tỉ thí với Lê Thiên Duyên là không công bằng, nhưng ai bảo nó lại tự đưa thân vào? Có cơ hội trừng trị hắn một cách đường hoàng, lại còn lấy lòng được Lê Uyển, sao lại không làm?   

"Tỉ thí thế nào?" Lê Thiên Duyên lần đầu giao đấu với võ giả, khoanh tay nhìn Lê Hoành hỏi.   

Lê Hoành chỉ vào giá vũ khí hai bên võ trường, "Trên đó có vũ khí, ngươi chọn một cái. Khi tỉ thí, ai đánh cho đối phương quỳ gối xin tha trước thì thắng."   

Nghe điều kiện của Lê Hoành, xung quanh lại xôn xao. Trận đấu giữa hai người vốn chẳng có gì bất ngờ, điều kiện này rõ ràng là muốn Lê Thiên Duyên quỳ gối xin tha. Có người thấy không ổn, nhưng cũng có kẻ háo hức muốn xem cảnh Lê Thiên Duyên đầu hàng.   

"Được." Lê Thiên Duyên rất hài lòng với đề nghị này. Nếu phân thắng bại quá dễ dàng thì còn gì thú vị?   

Thấy hai người thật sự muốn so tài, những võ đồ đang luyện tập vội dọn ra một khoảng trống.   

Lê Thiên Duyên đi qua đi lại trước giá vũ khí vài lần, phát hiện những binh khí ở đây đều không có chút linh quang nào, chỉ là đồ tầm thường, nhưng trông khá chắc chắn, có lẽ có thể chịu được chân khí của võ giả cấp thấp.   

"Ngươi chọn xong chưa? Sao cứ lề mề như nữ nhân vậy?" Lê Hoành cầm lấy đôi kích quen thuộc, giọng đầy khiêu khích.   

Cuối cùng, Lê Thiên Duyên tùy ý rút một cây trường côn trên giá, cầm lên vung thử vài đường, "Chọn nó."   

"Hừ, làm bộ làm tịch! Tỉ thí không phải giơ tay múa chân vài đường là được đâu." Lê Hoành khinh miệt nhìn cây gậy trong tay anh, để phòng Lê Thiên Duyên đào tẩu, hắn vung đôi kích đâm tới trước.   

Cơ hội đã cho, là Lê Thiên Duyên tự mình không tranh thủ, lại chọn một thứ vô dụng.   

Những người khác cũng cho rằng Lê Thiên Duyên quá ngốc, không chọn thứ gì khác lại lấy một cây gậy. Dù gì sức mạnh không đủ thì dùng vũ khí để bù, ít nhất cũng phải chọn thứ sát thương cao một chút để tự vệ chứ.   

Thấy Lê Hoành đã tới gần, Lê Thiên Duyên vung gậy khẽ đẩy, đôi kích trong tay Lê Hoành lập tức bay khỏi tay, treo lơ lửng trên cây gậy. Lê Thiên Duyên cười tủm tỉm nhìn Lê Hoành.   

Một chiêu đã bị Lê Thiên Duyên đoạt binh khí, Lê Hoành mặt mũi không còn chỗ để, "Trả lại kích cho ta!"   

Lê Thiên Duyên theo ý hắn, khẽ lắc gậy, đôi kích lập tức bay ngược về phía Lê Hoành. Mất vũ khí, Lê Hoành hoảng hốt ôm đầu né tránh, khiến đám võ đồ xung quanh cười ầm lên vì bộ dạng thảm hại của hắn.   

Hiệp đầu, Lê Hoành thua thảm hại. Nhặt lại đôi kích, hắn trở nên thận trọng hơn. Những người khác cũng không còn coi thường Lê Thiên Duyên như trước, tất cả đều chăm chú theo dõi trận đấu.   

"Ta thấy Lê Thiên Duyên không giống người bình thường, ít nhất cũng có thực lực Hậu Thiên nhị trọng."   

"Chưa từng nghe nói Lê Thiên Duyên luyện võ, lẽ nào trước giờ hắn che giấu?"   

"Xem tiếp đi, ta đoán lần này Lê Thiên Duyên sẽ thắng."   

Chỉ vài câu nói, hai người trên sân đã bắt đầu hiệp mới. Lần này, Lê Hoành ra tay trước, nhưng sau bài học vừa rồi, hắn siết chặt đôi kích, chiêu thức cũng thận trọng hơn.   

Lê Thiên Duyên vung gậy đấu vài chiêu với Lê Hoành, đã nắm được thực lực của đối phương. Anh lập tức đưa gậy chặn lưỡi kích, xoay người một vòng, đôi kích lại bay khỏi tay Lê Hoành.   

"Ngươi là võ giả?" Lê Hoành kinh ngạc nhìn Lê Thiên Duyên. Nếu đến giờ mà hắn còn không nhận ra Lê Thiên Duyên che giấu thực lực, thì quả thật là ngu ngốc. Nhưng trên người Lê Thiên Duyên không hề có chút chân khí nào.   

Lê Thiên Duyên không cho đối phương kịp phản ứng, một gậy đập xuống khiến Lê Hoành ngã sõng soài. Tiếp theo là cảnh "đập chó dưới nước".   

Mọi người nhìn cảnh Lê Hoành bị đánh thảm thiết, đều thấy lạnh sống lưng, may mắn vì lúc nãy đã không khiêu khích. Nếu không, liệu họ có đánh lại được Lê Thiên Duyên hung hãn như vậy hay không còn chưa biết.   

"Dừng lại!" Khi Lê Hoành sắp không chịu nổi phải đầu hàng, một giọng nói ôn hòa vang lên trong võ trường.   

Mọi người nhìn về phía người vừa nói, phát hiện là đại thiếu gia Lê gia - Lê Thiên Châu, lập tức cung kính thi lễ, "Bái kiến đại thiếu gia!"   

Lê Thiên Châu là đích trưởng tử của Lê gia, tuy không có thiên phú như Lê Thiên Thừa, nhưng năm nay mới 19 tuổi đã đạt tới Hậu Thiên thất trọng, xứng đáng là thiên tài hàng đầu trong số các đại thiếu gia thế gia. Có lẽ không cần mấy năm nữa, hắn ta sẽ bước vào Tiên Thiên cảnh. Đám võ đồ nhìn Lê Thiên Châu với ánh mắt đầy kính ngưỡng.   

“ Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" Lê Thiên Châu ngay lập tức nhận ra Lê Thiên Duyên, nhưng không dám tin vào mắt mình.   

"Bẩm đại thiếu gia, vừa rồi Lê Hoành đề nghị tỉ thí với Lê Thiên Duyên, ai đánh cho đối phương quỳ gối xin tha trước thì thắng." Đoàn Ngạc - kẻ vốn bất hòa với Lê Hoành - nhanh miệng báo cáo.   

Võ giả ở võ trường khiêu chiến là chuyện thường, Lê Hoành lại là người chủ động khiêu khích, giờ thua thảm cũng là tự chuốc lấy. Một người như đại thiếu gia, sao có thể vì Lê Hoành mà phá vỡ quy tắc tỉ thí?   

Quả nhiên, Lê Thiên Châu nghe xong nhíu mày, ánh mắt nhìn Lê Hoành thêm phần thất vọng. Hắn ta không cho rằng Lê Hoành khiêu chiến là sai, chỉ là quá vô dụng, đến cả Lê Thiên Duyên cũng không đánh lại.   

"Đại thiếu gia!" Lê Hoành thấy Lê Thiên Châu xuất hiện, lập tức như bắt được phao cứu sinh. 

"Sao? Muốn trốn tránh?" Lê Thiên Duyên dùng đầu gậy gõ nhẹ vào người Lê Hoành đang nằm dưới đất, cười nói với Lê Thiên Châu, "Ta biết đại ca là người nhân hậu, nên ý của đại ca là muốn ta tha cho hắn sao?” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play