Chương 7: Càn Khôn Giới

Trở về phòng, Lê Thiên Duyên cảm thấy không hề dễ chịu chút nào. Tuy quần áo bẩn trên người đã được rửa sạch, nhưng chăn đệm trên giường và mùi trong phòng vẫn khiến anh khó lòng chịu nổi.

Sớm biết thế này, hôm nay anh đã không nên sắp xếp cho Trừng Kỳ ngủ ở phòng bên cạnh. Có cậu ở đây, ít nhất anh cũng đỡ khổ sở hơn. Nhưng giờ người đã dọn đi rồi, anh chẳng thể gọi Trừng Kỳ quay lại. Nghĩ đến đây, Lê Thiên Duyên lại nặng nề thở dài, cuối cùng cũng hiểu thế nào là tự làm tự chịu.

Vì không ngủ được, Lê Thiên Diên ngồi trên ghế dài trong phòng, kiểm tra lại những thứ trong Càn Khôn Giới. Khi mới xuyên đến đây, anh hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Càn Khôn Giới, còn tưởng nó đã tan biến dưới thiên lôi.

Mãi đến khi thành công dẫn khí nhập thể, Lê Thiên Duyên mới phát hiện Càn Khôn Giới được phong ấn trong thức hải của mình. Nhưng tu vi hiện tại của anh còn thấp, không thể phá giải hoàn toàn phong ấn. Đừng nói đến việc tiến vào Càn Khôn Giới, ngay cả việc lấy ra phần lớn đồ vật bên trong cũng không làm được, chỉ miễn cưỡng thu nhận được một số vật phẩm chứa linh lực thấp.

Tương truyền, các tu sĩ thượng cổ luyện đến cảnh giới đại năng có thể mở ra một thế giới độc lập. Càn Khôn Giới chính là thứ Lê Thiên Duyên tìm được khi khám phá một ngôi mộ cổ của một tu sĩ. Chủ nhân ngôi mộ cổ này cũng là một tu sĩ ngũ linh căn nên Ngũ Hành Quyết cũng từ đó mà có.

Lần đầu nhìn thấy truyền thừa của Ngũ Hành Quyết, anh đã cảm nhận được sự thâm ảo vô cực, ít nhất cũng đạt đến cấp bậc thiên giai. Đáng tiếc khi đó anh là đơn linh căn thuộc tính hỏa, không thể tu luyện môn công pháp này. Không ngờ thay, anh lại trùng hợp chuyển sinh vào một cơ thể ngũ linh căn.

Nghĩ đến đây, trong tay Lê Thiên Duyên xuất hiện một khối ngọc trắng trong suốt. Khối ngọc nhanh chóng biến đổi, từ phần rìa lan tỏa ra vài màu sắc khác nhau, cho đến khi cả khối ngọc bị năm màu sắc đều nhau chiếm lĩnh thì dừng lại.

Nhìn kết quả này, Lê Thiên Duyên thầm hiểu. Ngũ Hành Quyết tuy được coi là điểm đột phá của tạp linh căn, nhưng không phải ngũ linh căn nào cũng có thể tu luyện. Ngược lại, Ngũ Hành Quyết yêu cầu rất cao đối với linh căn: năm linh căn phải có kích thước hoàn toàn đồng đều, không được lệch lạc chút nào, và tất cả đều phải là linh căn thô.

Xác suất xuất hiện ngũ linh căn đồng đều như vậy còn thấp hơn cả đơn linh căn. Vì thế, khi vận hành Ngũ Hành Quyết, Lê Thiên Duyên chỉ mang tâm thế thử vận may, không ngờ lại thành công ngoài mong đợi.

Xác định linh căn của mình quả thật phù hợp với Ngũ Hành Quyết, Lê Thiên Duyên bắt đầu tỉ mỉ kiểm kê những tài nguyên có thể sử dụng. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, trên bàn chỉ vỏn vẹn vài hộp gỗ.

Trong đó có hai hộp chứa linh thạch vụn, vài cây linh dược trăm năm, một xấp phù lục cấp hoàng và vài món bảo khí cấp thấp. Những thứ này vốn là đồ anh đã từng chuẩn bị để thưởng cho hậu bối hoặc thị đồng, không ngờ giờ chính anh lại phải dùng đến đầu tiên.

Còn những bảo vật cao cấp, linh thảo vạn năm, đan dược thiên cấp mà anh trân quý thì vẫn bị phong tỏa trong Càn Khôn Giới. Điều an ủi duy nhất là dù có lấy ra được, với thực lực hiện tại của anh, anh cũng chẳng thể sử dụng nên bây giờ cứ ở trong Càn Khôn Giới cũng không sao.

Lê Thiên Duyên chống cằm, nhìn đống vật phẩm đơn sơ trên bàn với vẻ mặt chán chường, chỉ cảm thấy mình giờ như kẻ ngồi trên núi vàng mà chỉ có thể nhai bánh bao.

Nhưng giờ không phải lúc để xoắn xuýt chuyện này. Việc cấp bách là phải tìm cách rèn luyện thân thể này. Lê Thiên Duyên rõ ràng cảm nhận được khung xương của cơ thể này rất yếu ớt. Hiện tại anh mới ở tầng một Luyện Khí, thì chưa thấy vấn đề gì, nhưng nếu không cải thiện, sau này tu vi chắc chắn sẽ bị hạn chế.

Có vẻ ngày mai anh nên đến Tàng Võ Các của Lê gia xem thử. Ở Hành Võ Đại Lục, ngoài rèn thể thuật ra thì không có gì nổi bật, nhưng dùng để đặt nền móng thì rất phù hợp. Nếu kết hợp linh dược với rèn thể quyết thích hợp, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi. Nghĩ xong, Lê Thiên Duyên ngồi khoanh chân, nhắm mắt, tiếp tục vận hành Ngũ Hành Quyết để tu luyện.

Sáng sớm, Tiểu Liễu phát hiện Trừng Kỳ đã dậy từ sớm và bận rộn trong phòng tắm, không khỏi tò mò bước đến xem. “Đây chẳng phải quần áo của thiếu gia sao? Sao lại bẩn thế này? Để tiểu nô giặt cho ạ, tiểu phu lang nghỉ một lát đi.”

“Không cần, không cần, em tự giặt được.” Trừng Kỳ lắc đầu từ chối lời đề nghị của Tiểu Liễu. Tối qua cậu đã hứa với Thiên Duyên ca sẽ giặt sạch quần áo cho anh ấy.

Tiểu Liễu nhìn đôi tay nhỏ bé của Trừng Kỳ gần như không cầm nổi đống quần áo, nhịn không được bật cười. Nhưng thấy tiểu phu lang kiên quyết muốn giặt đồ cho thiếu gia, Tiểu Liễu cũng biết điều, không tranh việc với cậu.

Lê Thiên Duyên vừa bước ra khỏi phòng đã bắt gặp cảnh này. Nhìn tiểu tử Trừng Kỳ ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc chà quần áo, anh không khỏi thấy buồn cười. Thằng nhóc này đúng là một báu vật sống.

“Thiếu gia, ngài trông tinh thần tốt thật. Định ra ngoài sao?” Lê Ngọ xoa vai đau nhức, bước đến bên Lê Thiên Duyên hỏi.

Hôm qua thiếu gia rõ ràng còn yếu ớt như vừa khỏi bệnh nặng, sao hôm nay lại như biến thành người khác, chẳng còn chút vẻ ốm yếu nào. Ngược lại, hắn ta ngủ cả đêm trên sàn, giờ toàn thân đau nhức, chẳng còn sức lực.

Nghe tiếng Lê Ngọ, Trừng Kỳ và Tiểu Liễu đồng loạt nhìn qua. Đêm qua trời tối, Trừng Kỳ không nhìn rõ. Hôm nay mới phát hiện Lê Thiên Duyên dường như thật sự khác trước, ngay cả làn da cũng trở nên tốt hơn. Chẳng lẽ nước hồ có tác dụng thần kỳ? Nghĩ vậy, Trừng Kỳ không khỏi tiếc nuối vì tối qua không xuống ngâm mình.

“Ta ra ngoài một lát. Ngươi thay toàn bộ chăn đệm trên giường tôi, dọn dẹp lại phòng cho sạch sẽ.” Lê Thiên Duyên dặn dò Lê Ngọ.

“Dạ, thiếu gia đi cẩn thận.”

Lê Ngọ không nói hai lời, lập tức đồng ý. Sau khi tiễn Lê Thiên Duyên đi, hắn ta quay đầu, hống hách quát Tiểu Liễu: “Ngươi, qua đây thay chăn đệm…”

Chưa nói hết câu, Lê Ngọ đột nhiên tự vung tay tát mình một cái. Ba người trong Thanh Trúc Uyển đồng loạt sững sờ. Tiểu Liễu và Trừng Kỳ nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu. Lê Ngọ nghi hoặc nhìn bàn tay mình: “Hả? Lạ thật, vừa nãy có muỗi sao?”

Hắn ta hoạt động ngón tay vài cái, thấy không có gì bất thường, liền tiếp tục nói: “Còn không mau đi làm việc? Một tên nô bộc thấp hèn mà dám coi mình là tiểu thị thật à?”

Vừa dứt lời, tay Lê Ngọ lại không khống chế được, tự tát mình một cái nữa. Lần này không hề nương tay, nửa bên mặt sưng vù. Lê Ngọ hoảng hốt nhìn quanh, trong Thanh Trúc Uyển rõ ràng không có ai khác.

“Vừa nãy Thiên Duyên ca rõ ràng bảo ngươi làm.” Trừng Kỳ ngồi xổm dưới đất, nhỏ giọng phản bác.

“Tiểu phu lang, ngài mới vào phủ, chưa biết quy củ của Lê phủ chúng ta.” Lê Ngọ nghe Trừng Kỳ nói nhưng không để tâm. Thiếu gia hai ngày nay chỉ là tâm trạng tốt thôi. Chờ đến khi thiếu gia nhớ ra đại tiểu thư Trừng gia, liệu có thể dung thứ cho tiểu phu lang này lảng vảng trước mặt mình nữa không?

“Để ta đi.” Tiểu Liễu lắc đầu ra hiệu với Trừng Kì. Dù sao trước đây phòng của thiếu gia đều do cậu ta dọn dẹp.

Nhưng Tiểu Liễu chưa kịp bước đi, tay Lê Ngọ lại bắt đầu không nghe lời, liên tục tát vào mặt, không cách nào dừng lại. “Chuyện… chuyện gì thế này?”

Nghĩ đến việc cứ ra lệnh cho Tiểu Liễu là tay lại mất kiểm soát, Lê Ngọ vội vàng sửa lời: “Ngươi không cần đi, để ta tự thay, ta tự dọn!”

Nói xong, quả nhiên bàn tay vừa nãy không cách nào ngăn được lập tức dừng lại. Lần này, Lê Ngọ sợ đến mức vội vàng chạy đi làm việc.

Trừng Kỳ nhìn thấy trên lưng Lê Ngọ dán một tờ phù giấy màu vàng, lập tức hiểu ra là do Lê Thiên Duyên làm. cậu nhăn mũi về phía Lê Ngọ.

Lê Thiên Duyên đã đi xa, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thích thú. Tính cách lười biếng, bằng mặt không bằng lòng của Lê Ngọ, anh sao có thể không biết? Lần này coi như dạy cho hắn ta một bài học.

Lê Thiên Duyên đi thẳng đến sân luyện công của Lê phủ, lập tức nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào. Một nhóm võ giả trẻ tuổi đang ra sức huấn luyện trong sân. Đây đều là những võ đồ mới được Lê phủ chiêu mộ năm nay, nhưng số lượng người ở đây nhiều gấp đôi so với mọi năm.

Xem ra, từ khi Lê Thiên Thừa vào tiên tông, địa vị của Lê gia cũng theo đó mà tăng vọt. Chắc chẳng bao lâu nữa, Lê gia sẽ vượt qua Trừng gia, chiếm vị trí đứng đầu tứ đại gia tộc.

Lê Thiên Duyên vừa xuất hiện ở sân luyện công, không ít người đã chú cậu đến anh. “Mọi người nhìn kìa, đó là Lê Tam thiếu gia đúng không. Không phải nói hắn bệnh đến mức không dậy nổi sao?”

“Tôi thấy hắn là không có mặt mũi gặp người nên giả bệnh đấy. Nhìn mặt mũi hồng hào thế kia, đâu giống người bệnh.”

“Mọi người nói xem, hắn không dám gặp người vì bản thân là phế vật, hay vì cưới phải một con quái vật xấu xí nên không có mặt mũi ra ngoài?”

Mấy người nói chuyện dường như chẳng sợ Lê Thiên Duyên nghe thấy, giọng càng lúc càng to. Lê Thiên Duyên bây giờ chỉ là một phế vật, Lê gia đã coi anh như quân cờ bỏ đi.

“Ta còn tưởng mình nhìn nhầm. Tam thiếu gia của Lê phủ chúng ta hôm nay sao lại có hứng ra ngoài dạo chơi thế?” Lê Hoành nhìn thấy Lê Thiên Duyên, nở nụ cười đầy ác ý. Hôm qua vừa nghe nói Lê Thiên Duyên đắc tội với Lê Uyển, hôm nay là cơ hội của hắn để dạy dỗ Lê Thiên Duyên một trận, lại còn có thể lấy lòng tiểu Uyển.

“Ta biết ngươi sao?” Lê Thiên Duyên liếc nhìn kẻ vừa lên tiếng, dường như không có chút ấn tượng nào về người này.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play